Thừa dịp này Linh Diên âm thầm thả Tiểu Băng Dực ra ngoài.
“Ta nhớ ngươi nói ngươi có thể xuống nước đúng không? Vậy giờ ngươi đi xem thử dưới mặt nước còn mấy thứ ghê tởm gì đó không, nếu không còn thì kế hoạch của chúng ta có thể thực hiện rồi.”
Tiểu Băng Dực vẩy vẩy bộ lông trắng như tuyết, vẻ mặt khó chịu nhìn Linh Diên: “Sao lại để ta đi?”
Nước biển kia bị dám giòi bọ làm ô nhiễm hết rồi, chậc chậc, cứ nghĩ tới là dựng hết cả lông tơ đó biết không?
“Ngươi không đi? Ngươi không đi chẳng lẽ là ta đi? Ở đây thì chỉ có ngươi là có thân hình dễ ẩn nấp nhất biết chưa?”
Mấy đứa khác dễ bại lộ sẽ rước phiền phức cho nàng có được không?
“Được rồi, nói thế nào người cũng có lý hết!”
Tiểu Băng Dực vươn móng vuốt mập mạp màu trắng vỗ vỗ hai cái lên đầu Linh Diên, vô cùng không vui nhảy vào nước biển đen ngòm.
“Tôn chủ, hình như trên người nha đầu kia có cục gì màu trắng nhảy xuống!”
Thương Úc nâng mi, cười như không cười nhìn hắn: “Thế nào? Ngươi muốn bản tôn nhảy xuống xem thử sao?”
Người nọ sợ tới mức rụt cổ lại: “Thuộc hạ không dám!”
Hắn cũng muốn đi lắm, nhưng vừa rồi tôn chủ mới lệnh cho bọn họ không được để lộ vị trí của bọn họ mà!
Hắn đã phát hiện từ lúc cô nương Phượng Nguyên kia vừa xuất hiện thì ánh mắt chủ nhân nhà bọn họ chưa từng rời khỏi người nàng, rõ ràng là vô cùng hứng thú mà!
“Tôn thượng, nếu không thì thuộc hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125680/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.