Mười ngày sau, tin tức từ Hồng Mị Nhi đã truyền đến đại lục Huyền Vũ khác tồn tại song song với đại lục đế quốc. Người nhận thư là một nam nhân ẩn trong bóng tối, cả người đều có vẻ hắc ám.
Dung mạo nam nhân vừa tuấn tú lai tàn nhẫn và hung ác, đầu ngón tay hắn ta khẽ nhúc nhích, cả phong thư và mảnh giấy đều biến thành bột phấn trong nháy mắt.
“Tôn chủ.” Một người đàn ông lớn tuổi với dáng người lom khom âm u bước ra từ chỗ tối.
Giọng nói âm trầm khủng bố của nam nhân vang lên: “Đi đi, hoàn thành sứ mệnh mà ngươi chưa làm xong đi!”
“Vâng, tôn chủ!” Cái lưng của lão già xấu xì gù cao, gã cúi xuống nặng nề nện từng bước ra ngoài.
Mà nam nhân phía sau gã lại đột nhiên xoay người tiến vào mật đạo dài tối tăm, khi cơ quan bên trong biến ra bảy màu khác nhau rồi hiện ra bảy con đường thì nam nhân kia mới nhìn thấy một chút ánh sáng.
Hắn ta đi tiếp ra ngoài, đập vào mắt chính là một cảnh tượng đẹp như mơ trong truyện cổ tích.
Dưới trời xanh mây trắng, giữa núi rừng và cây cối xanh tươi là một ngôi nhà gỗ được thiết kế cực kỳ khí thế, quanh nhà gỗ là cầu nhỏ và nước chảy, còn có cả cối xay cỡ lớn đang ầm ầm chuyển động, gần đó còn có cây cỏ và hoa tươi, đẹp đến mức khiến người ta quên cả thở.
Giữa hương hoa và tiếng chim còn có tiếng đàn tỳ bà độc đáo từ từ vang lên, sắc mặt vốn âm trầm của nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125666/chuong-453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.