Rõ ràng hắn ta là huynh trưởng của bọn họ, tại cái cọng lông gì mà lại cảm thấy mình giống như đệ đệ. Đặc biệt nếu vị muội muội này của hắn ta sinh lòng tàn nhẫn, cả hắn ta cũng phải mất bình tĩnh!
Hiện tại hắn ta chỉ muốn đưa hai cái đứa không bớt lo này rời khỏi đây, ngặt nỗi Linh Diên quá cố chấp, Công Tử Diễn còn chưa lên tiếng, nàng đã dùng sức lau nước mắt, làm bộ đáng thương nhìn sang: “Không được, nếu đã đến sao có thể không làm gì đã đi. Ta không đồng ý!”
Mặc Uyên hít sâu một hơi, có chút bất lực: “Muội không đồng ý cũng phải đồng ý, nơi này không nên ở lâu, ta chỉ vì tốt cho các muội, hiểu chưa?”
“Không hiểu. Cái gì cũng không chịu giải thích mà bắt ta tin hả? Nhị ca, huynh không cảm thấy lời này của huynh chẳng thuyết phục chút nào sao?”
Mắt thấy hai huynh muội lại bắt đầu tranh chấp, Công Tử Diễn xoa xoa Thái Dương, khẽ chau mày: “Dù gì cũng phải cho bọn ta một lý do, nếu không theo tính tình của Diên Nhi, chỉ sợ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy.”
Mặc Uyên bị Công Tử Diễn làm nghẹn họng, môi mỏng mím thật chặt. Hắn ta nghĩ đến chuyện lần này hai muội tử chợt xuất hiện ở Long đế quốc không biết sẽ tạo thành chấn động gì. Lần trước lúc đi bọn họ dùng cấm chế, nhưng lần này là do hai người tự chạy tới…
Hai tỷ muội nhìn sắc mặt thay đổi thất thường của Mặc Uyên, âm thầm trao đổi một ánh mắt, không ai lên tiếng, ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125652/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.