“Đừng, ngươi tuyệt đối đừng đối xử “tốt” với ta, tốt như thế ta không chịu nổi, thật đó, Vệ Giới, ngươi đừng như vậy. Ngươi mà còn như vậy thì mau biến đi cho ta, chỗ này của ta không chứa một tên nam không ra nam như ngươi.”
Quẳng xuống những lời này, Linh Diên hít sâu một hơi, dậm chân, tức tối rời đi.
Lưu lại Vệ Giới ngơ ngác, căn bản không biết mình sai ở chỗ nào lại chọc cho nàng phát hỏa lớn như vậy.
Đồng thời, nội tâm càng thêm kiên định cho rằng, a~~~ thì ra đối xử quá tốt với nữ nhân không phải cách cư xử của một nam nhân?
Vậy hắn phải làm như thế nào mới có thể được coi là cư xử như một nam nhân đây?
Không biết cô nương Linh Diên mà biết Vệ Giới xuyên tạc ý của nàng thành như vậy thì có tặng cho một cái tát không nhỉ?
Đáng thương cho Vệ Giới, vốn còn tưởng rằng quan hệ của hai người sẽ được cải thiện nhờ điều này, lại chẳng biết đã xảy ra chuyện gì mà chọc giận nương tử. Vừa buồn bực vừa lắc đầu thở dài, lệ đổ đắng cay thật mà.
“May là không ném đồ ăn tối hôm qua đi, không thì chẳng phải sẽ nhịn đói thêm mấy ngày sao? Sau này, không biết lúc nào mới lại được ăn cơm nương tử nấu đây.”
Khi Linh Diên giận đùng đùng chạy đến Minh Nguyệt lâu, Công Tử Diễn thường ngày vô cùng nghiêm trang lại nhếch miệng nở nụ cười trêu chọc, đánh giá nàng: “Ơ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Linh Diên ném cái nhìn sắc lẻm qua: “Cái gì mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125640/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.