Chương trước
Chương sau
“Diên Nhi, nàng có thể tha thứ cho ta không?”
Sau sự trầm mặc là giọng nói khàn khàn vang lên, Linh Diên từ từ ngẩng đầu, nhìn thấy nỗi buồn nhàn nhạt trong mắt hắn, tim nàng như thắt lại, nhưng lòng kiêu ngạo không cho phép nàng tha thứ cho hắn dễ dàng như vậy được.
Nàng lập tức kiêu ngạo hất cằm: “Xem biểu hiện của ngươi đã!”
Không ngờ mới chỉ một câu như vậy đã như mang đến hy vọng sống cho người nào đó vậy, hắn lập tức lo lắng nhìn nàng: “Thật… thật sao?”
Vẻ mặt Linh Diên cứng ngắc, tức giận trừng hắn một cái: “Thật hay giả cái gì, ngươi nhìn thử xem thân thể của ngươi đã bị ngươi hành hạ thành cái dạng gì đi, nội thương của ngươi bị tổn thương nghiêm trọng bao nhiêu lần rồi. Lần nào cũng chưa hoàn toàn hồi phục thì vết thương mới đã đến, lâu dài rồi tạo thành trạng thái hỗn loạn như bây giờ. Ngươi có biết chuyện này nghiêm trọng thế nào không?”
Vệ Giới lập tức cúi đầu như một đứa nhỏ làm sai chuyện gì đó: “Cái này… cái này không phải vì không có thời gian nghỉ sao?”
Không có thời gian? Ý của hắn là gì? Chẳng lẽ là tang thi biến động hết lớp này đến lớp khác sao?
Suy nghĩ một chút thì Linh Diên hiểu ra, cũng đúng, mấy năm này nàng và tỷ tỷ cũng không ngừng ngày đêm tu luyện, huống chi là Vệ Giới?
Những gì hắn đạt được hôm nay càng chứng tỏ mấy năm qua cũng chẳng dễ dàng gì, chẳng những phải tu luyện mà còn phải bảo vệ quê hương, cũng khó trách từ khi hắn bị thương đến giờ vẫn không được nghỉ ngơi đầy đủ, so với nàng thì hắn càng khó khăn hơn gấp bội.
“Không có thời gian thì tự tìm thời gian cho mình, bây giờ ta ra lệnh cho ngươi, không có mệnh lệnh của ta thì ngươi không thể vận dụng linh lực của mình nữa!”
Đôi mắt thâm thúy của Vệ Giới lập tức trừng lớn: “Thành quả của nàng có hiệu nghiệm hả?”
Linh Diên khôi phục lại vẻ mặt kiêu ngạo ngay: “Đương nhiên, Linh Diên ta ra tay tất nhiên là phải thành công, ngươi không biết hả? Trong nửa tháng ngươi hôn mê thì tình hình ở đại lục Tứ Phương đã được kiểm soát hiệu quả rồi. Dược liệu đến từ bốn phương tám hướng không ngừng chảy đến Phượng Trì sơn trang, ta đã triệu tập toàn bộ người trong trang đến phân loại và tinh luyện những dược liệu này. Đợi bọn họ xử lý xong bảy bảy bốn chín rồi sẽ tách ra những dược liệu quan trọng giao cho ta, qua sự hợp thành của ta sẽ luyện chế ra thuốc giải. Thế nào, ta sắp xếp không tồi chứ?”
Nói rồi còn không quên đắc ý hất cằm.
Ánh mắt nhu hòa của Vệ Giới dừng lại trên dung mạo tuyệt sắc của nàng: “Quả nhiên là không gì có thể làm khó được nàng, bệnh độc phức tạp như vậy mà vào tay nàng đã được hóa giải nhanh chóng rồi, y thuật của nàng càng tinh túy hoàn mỹ hơn bốn năm trước nhiều.”
Linh Diên cũng chẳng hề khiêm tốn gì, nàng ranh mãnh chớp mắt nhìn hắn: “Đương nhiên rồi, cũng không xem chúng ta là ai chứ, chờ xem đi, trong vòng một tháng sau đại lục Tứ Phương sẽ hoàn toàn được giải phóng, giờ sứ giả của các nước đều cho người ở lại thôn trang hỗ trợ, khi thuốc giải hoàn thành thì bọn họ sẽ ngựa không ngừng vó gửi đến các quốc gia. Sau khi đảm bảo được sự an toàn cho người bình thường thì còn lo không đối phó được với tang thi sao?”
Trước kia bọn họ chọn phòng thủ cũng vì số lượng của đàn tang thi quá đáng sợ, một khi đã bị bám lên thì dù võ công của ngươi có cao đến đâu cũng sẽ bị lây nhiễm, nhưng giờ thì khác, bọn họ không lo bị cắn nữa, có thể toàn tâm toàn lực chiến đấu.
“Nàng sắp xếp rất hợp tình hợp lý, nhưng nếu vậy thì chẳng phải là Phượng Trì sơn trang…”
Linh Diên gật gật đầu: “Đúng vậy, sau chuyện lần này chỉ sợ Phượng Trì sơn trang không có ngày an bình rồi.”
Nhưng Vệ Giới cũng không bình tĩnh như nàng tưởng tượng, thậm chí còn hơi lo lắng: “Sau sự kiện lần này? Không, ta lại cảm thấy phiền toái của nàng sẽ đến nhanh thôi.
Linh Diên chỉ thoáng nghĩ một chút đã hiểu hắn muốn nói gì: “Binh đến nước chặn, sợ cái gì?”
“Thực lực của nàng khôi phục thế nào rồi?”

Linh Diên khẽ lắc đầu: “Còn chưa khôi phục lại bình thường, nhưng đã ở xích giai rồi.”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Vệ Giới hỏi, sao đột nhiên linh lực của nàng lại biến mất chứ?
“Cũng không có gì, chỉ là trong quá trình chế thuốc thêm nhầm một loại thuốc dẫn đến bị nổ, khí độc nổ mạnh nên hít hơi nhiều khí độc thôi!”
Nếu không phải linh sủng của nàng kịp thời thu khí độc này vào không gian thì chỉ sợ sẽ tạo nên nhiều phiền toái hơn nữa.
Cũng may mà Hắc Thuần thích nhất là những khí độc này, để trong không gian cũng có thể bị nó tự động chuyển hóa thành thức ăn để cắn nuốt. Còn về đám dâm thú kia, không ngờ sau khi nhiễm khí độc vẫn còn có thể kiên cường sống sót.
Điều khiến nàng kinh ngạc vui mừng chính là khi xét nghiệm cho bọn chúng thì nàng phát hiện DNA của bọn chúng đã biến dị, khác hẳn với trạng thái phấn khích tột độ khi nhìn thấy phụ nữ lúc trước, đám dâm thú bị đầu độc không còn gọi là dâm thú nữa mà đã trở thành độc thú bách độc bất xâm.
Sau khi nghiên cứu sự phát triển của thi độc, Linh Diên đã có một ý tưởng táo bạo, chẳng qua bây giờ không có thời gian triển khai. Đợi sau khi giải quyết xong thi độc trên đại lục này thì có lẽ nàng sẽ có thời gian đối phó với kẻ đứng sau màn tạo ra đám dâm thú này.
“Khí độc?”
Thấy sự khẩn trương của hắn, Linh Diên lại không tim không phổi nói: “Cũng không có gì, đợi những độc tố trong cơ thể (ở không gian) loãng bớt thì ta sẽ không sao.”
“Giờ ta có thể giúp gì cho nàng không?”
Linh Diên khoát tay: “Ngươi cứ nghỉ ngơi tốt đi, mỗi ngày ta sẽ châm cứu cho ngươi hai lần sáng tối, thời gian còn lại thì ngươi tự vận khí điều tức, nếu không dưỡng nội thương tốt thì tương lai sẽ hại đến cơ thể.”
Thấy nàng nghiêm túc như vậy, Vệ Giới bất giác mỉm cười, chăm chú nhìn nàng một cái thật sâu: “Diên Nhi, nàng đang quan tâm ta sao?”
Linh Diên bĩu môi: “Bớt dát vàng trên mặt mình đi. Quan tâm ngươi? Ha ha, nếu không phải nể tình ngươi tự nguyện làm vật thí nghiệm thì ngươi nghĩ là ta sẽ để ý đến ngươi sao? Còn nữa, đừng cho là ngươi nói cho ta biết chân tướng thì ta sẽ tha thứ cho ngươi, không có cửa đâu!”
Vệ Giới ngượng ngùng cười cười, nịnh bợ nhìn nàng: “Vậy, có cửa sổ không?”
Linh Diên đánh một cái lên trán hắn: “Cửa cũng không có mà đòi cửa sổ? Không phải là ngươi muốn lên giường luôn chứ?”
Thấy nàng không giống đùa, Vệ Giới lập tức rụt cổ lại: “Được rồi, coi như ta chưa nói gì không được sao?”
Giờ có thể ở gần bên cạnh nàng rồi, hắn còn điều gì không hài lòng chứ?
Nếu hy vọng quá xa vời thì sẽ khiến nàng khó chịu, vậy thì mất nhiều hơn được.
Thấy hắn thức thời như vậy, Linh Diên hừ lạnh một tiếng, liếc hắn một cái thật sắc rồi đi đến bệ thí nghiệm. Nàng ngồi lên chiếc ghế chân cao, còn vô cùng cẩn thận lật xem ghi chép trên bàn.
Vệ Giới vốn còn đang muốn hưởng thụ thế giới hai người một chút thì không ngờ…

Cửa đá di chuyển, Công Tử Diễn mặt lạnh tanh bước vào. Đầu tiên là liếc nhìn qua Vệ Giới đang ngồi xếp bằng bên kia rồi sau đó bĩu môi một cái thật kêu với Linh Diên. Linh Diên hiểu ngay, nàng lập tức xua tay ra hiệu không sao cả.
Công Tử Diễn nhìn nàng một cái thật sâu rồi mới nói: “Còn nhớ Mạnh cô nương, người đã cung cấp thông tin cho muội ở Long đế quốc chứ?”
Linh Diên kinh ngạc ngước mắt lên: “Tỷ nói ai? Mạnh cô nương?”
Công Tử Diễn vuốt cằm: “Ừm, chính là nàng ta, nàng ta còn sống, giờ đã lẻn vào đại lục Tứ Phương rồi, đang lang thang quanh Phượng Trì sơn trang chúng ta. Nếu không có gì ngoài dự đoán thì có lẽ nàng ta đến để điều tra muội.”
“Sao tỷ tỷ biết được? Ngay cả ngoại hình nàng ta thế nào, là nam hay nữ ta cũng không biết mà!”
Công Tử Diễn nhếch môi: “Ta tiếp xúc với Long đế quốc trước muội, lại có Hoa gia đứng giữa thu thập tin tức giúp ta, muội nói xem sao ta lại biết được?”
Dù giờ Bất Dạ thành có bị hủy thì nàng ấy cũng có con đường biết được sự rối ren của Long đế quốc.
“Được rồi, tỷ là nhất được chưa?” Linh Diên bĩu môi, khịt khịt mũi: “Có gì đặc biệt hơn người chứ, sớm muộn gì cũng có ngày ta còn mạnh hơn cả tỷ nữa!”
“Vậy thì ta vô cùng mong đợi đấy, nhưng ta cũng tò mò muội định đối phó nữ nhân này như thế nào đây?”
Công Tử Diễn cười khẽ, nha đầu này đúng là vẫn không hết nổi tính trẻ con mà, cái gì cũng muốn so đo hơn thua với nàng ấy.
Mạnh cô nương này năm đó đã đoạn tuyệt quan hệ với nàng, nhiều năm như vậy rồi mà nàng ta có thể còn sống cũng đã là kỳ tích rồi.
Dù sao năm đó người nàng ta đắc tội chính là Long Khôn mà!
Cái tên đại biến thái Long Khôn này, nghiên cứu ra bệnh độc hại nhiều người như vậy, Mạnh cô nương này có thể bình yên vô sự đúng là khiến người ta ngạc nhiên.
Bây giờ nàng ta lại xuất hiện vào thời điểm này, không phải là rất trùng hợp sao?
“Tỷ tỷ có biết sao nàng ta lại từ Long đế quốc đến đây không?”
Công Tử Diễn lắc đầu: “Tạm thời chưa không tra được, hành tung của nàng ta ở Long đế quốc vô cùng bí mật quỷ dị, đến đại lục Tứ Phương mới buông lỏng cảnh giác, nếu không thì muốn tra được cũng không dễ dàng đâu.”
Linh Diên híp mắt cười ha ha: “Xem ra cái tên Phượng Trì sơn trang chúng ta thật sự đã vang danh rồi, sớm như vậy đã khiến Long đế quốc chú ý sao? Cũng không biết nữ nhân này giờ đang nghe theo lệnh ai?”
“Nếu đã đến đây thì mời nàng ta vào đi, ta cũng muốn xem thử xem người đã liên lạc một chiều với ta nhiều năm như vậy rốt cuộc là nữ nhân như thế nào!”
Công Tử Diễn nhíu mày: “Rốt cuộc nữ nhân này biết bao nhiêu bí mật của muội?”
Linh Diên mím môi: ” Năm đó lúc liên hệ với nàng ta thì thân phận ta dùng hiển nhiên là Phượng Nguyên, đương nhiên, ta cũng từng dùng thân phận Ly Diên và Linh Diên mua tin tức từ nàng ta, về phần nàng ta biết bao nhiêu về ta thì ta cũng không biết. Sao vậy? Tỷ tỷ lo rằng có lẽ nữ nhân này đã biết thân phận của ta sao?”
Công Tử Diễn không phủ nhận: “Người đến không có ý tốt, tất nhiên phải đề phòng chút, hơn nữa giờ Phượng Trì sơn trang đã trở thành miếng thịt béo trong mắt nhiều người, muội không biết sao? Hoàng thất đế quốc ít lâu nữa sẽ phái người đến, lần này chỉ sợ muội nổi tiếng thật rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.