Vệ Giới mở mắt ra, lười biếng liếc hắn một cái, “Ngươi đang nói bổn vương hả?”
Ngọc Ngân lập tức mở miệng phản bác, “Trẫm rảnh rỗi quá à mà đi nói ngươi? Nói cái cọng lông ấy!”
Dứt lời, Ngọc Ngân tỏ vẻ đề phòng nhìn xung quanh, tối đen như mực, một cơn gió lạnh chợt thổi qua.
“Hít… sao buổi tối ở đây lại âm trầm khủng bố như vậy?”
Thật là, tên này chọn chỗ nào không được, thế mà lại chọn một nơi u ám kỳ quái thế này?
Ngọc Ngân do dự trong chốc lát, chần chừ buông mắt nhìn Vệ Giới đang trầm mặc yên lặng.
“Này, nơi này rộng như vậy, chúng ta có cần chuyển sang chỗ khác hay không?”
Hắn ta theo bản năng xoa cánh tay đã nổi da gà của mình.
“Nơi này vừa âm u vừa lạnh, thật sự không thích hợp để ngủ. Ta đã đói bụng một ngày một đêm rồi, chúng ta có thể tìm một chỗ bình thường hay không?”
Vệ Giới không ngẩng đầu lên, khẽ dựa vào thân cây sau lưng: “Ta cảm thấy rất tốt, ngươi muốn đổi chỗ thì cứ việc!”
Khóe miệng Ngọc Ngân giật giật, “Một mình ngươi ở đây có gì thú vị? Chẳng lẽ ngươi không đói hả? Trong rừng hắc ám này vô cùng bất thường, đừng quên mấy năm trước chúng ta bị giày vò ở đây thế nào.”
Đôi mắt đang định nhắm lại của Vệ Giới chợt mở ra, dưới ánh mắt sáng ngời, cho là hắn đã nghĩ thông của Ngọc Ngân, ánh mắt người nào đó lại sắc bén, giọng điệu lạnh như băng nhìn về phía Ngọc Ngân: “Ngươi thừa biết đó là Linh Diên, tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125618/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.