Chương trước
Chương sau
“Bên ngoài còn ai không?”
Phong hộ pháp lắc đầu, “Hết rồi, bây giờ Bất Dạ thành của chúng ta đã biến thành một tòa thành trống, cũng không để lại người canh gác, dường như không còn ý nghĩa đặc biệt nữa.”
Lời này nói thì bình tĩnh, nhưng người nghe lại mặt mày chua xót đau buồn. Nhất là quản gia Toàn thúc, đôi mắt đến giờ vẫn còn khô rát và sưng tấy. Dù sao từ trên xuống dưới Bất Dạ thành có hơn ngàn người trăm người, có ai là không qua tay ông ta?
Ông ta thậm chí có thể gọi tên đại đa số mọi người.
Nhưng bây giờ thì sao?
Bọn họ từng người từng người, tất cả đều chết hết, thậm chí ông ta còn không nhìn thấy thi thể. Đặc biệt là tình trạng thê thảm của những nha hoàn kia, đến nay nhớ lại ông ta vẫn không nhịn được nước mắt tuôn đầy mặt.
Sự đau thương của Toàn thúc, thương tiếc lộ ra trong mắt những người khác khiến Linh Diên rất khó chịu, đồng thời rất tự trách.
“Đều tại ta, đều tại ta thí nghiệm thất bại khiến linh lực cạn kiệt, nếu không, có lẽ chúng ta đã không chết nhiều người như vậy.”
Cách làm của nàng rất ích kỷ, vốn trên dưới Bất Dạ thành có thể một người cũng không cần chết, chỉ cần Băng Dực thu bọn họ vào không gian là có thể giải quyết nguy cơ này. Nhưng như vậy nàng sẽ đưa bản thân lên nơi đầu sóng ngọn gió, trở thành dị loại trong đám người, đồng thời trở thành đối tượng bị tranh nhau cướp đoạt trên đại lục này. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng nàng vẫn không làm thế. Vì vậy nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Bất Dạ thành biến thành một tòa thành trống, biến thành bao cát đệm thịt trong mắt kẻ địch.
“Đây đâu phải lỗi của người, nhị tiểu thư, muốn trách cũng chỉ có thể trách thực lực của chúng ta không tốt. Chuyện này làm sao cũng không đổ cho người được!”
“Đúng đấy, đối phương chính là năm mươi cao thủ tử cấp, cho dù đổi thành cao thủ bạch giai cũng chưa chắc có thể chịu đựng nổi!”
“Nhị tiểu thư không cần tự trách, chuyện này không liên quan gì đến người, người cũng đã bị thương, thuộc hạ còn phải tự trách vì đã không bảo vệ tốt cho người!”
Mọi người tranh nhau mở miệng giải vây cho Linh Diên khiến trong lòng nàng càng thêm tự trách. Cố tình vào lúc này nàng không giúp được gì, chuyện duy nhất có thể làm có lẽ là chữa thương cho bọn họ.
“Tất cả mọi người cũng mệt rồi, mọi người đi nghỉ ngơi trước đi, ta đi chuẩn bị chút gì đó cho mọi người ăn.”
Sau khi chữa thương nàng lại thu xếp phòng cho mỗi người. Dưới sự ép buộc của nàng, bọn họ mới bất đắc dĩ đi nghỉ ngơi.
Sau lần kiểm tra này Linh Diên mới biết thương thế của bọn họ nặng bao nhiêu, so với nội thương của nàng, không ai tốt hơn ai chỗ nào. Điều này cũng khiến tâm trạng Linh Diên càng suy sụp. Nàng rời khỏi Minh Nguyệt lâu, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía bầu trời đêm đã lác đác sao từ bao giờ.
“Những người kia, không biết có tới đợt thứ hai hay không?”
Lòng dạ thấp thỏm khiến nàng không thể yên nổi, rơi vào đường cùng, nàng lại vô thức gọi hết linh sủng của mình ra.
“Tuy rằng hiện tại các ngươi vẫn không thể biến thân, nhưng thăm dò tình hình quân địch lại không thành vấn đề. Vậy các ngươi đến phụ cận Bất Dạ thành xem thử, có động tĩnh gì lập tức báo cho ta biết. Đêm nay quá dài, ta sợ tim ta sẽ nhảy ra ngoài.”
Nàng không có thực lực, từ đầu tới cuối không có cảm giác an toàn, đặc biệt những người này đột ngột rút lui khiến nàng càng thêm bất an.
Linh Diên mang theo cảm xúc bất an thấp thỏm như vậy, nấu cho mỗi người một chén mì Dương Xuân.
Dưới áp lực sốt ruột, cuối cùng nàng vẫn không nhịn được bắn một viên đạn tín hiệu bên trong màu vàng bên ngoài màu đen lên trời.
Sau khi đạn tín hiệu nổ ra màu sắc khác nhau giữa không trung, nam nhân hắc y đứt cánh tay trốn trong núi rừng thoáng cái đứng dậy.

Những sát thủ khác cũng lần lượt căng thẳng: “Tọa chủ, Bất Dạ thành vậy mà cầu cứu bên ngoài rồi, chẳng lẽ đã phát hiện ra chúng ta?”
Nam nhân đứt cánh tay cười lạnh một tiếng, “Bây giờ mới biết cầu cứu, muộn rồi!”
Sau khi phát ra đạn tín hiệu, nhanh nhất cũng phải ba đến bốn canh giờ mới có thể chạy tới. Đến lúc đó, viện binh của bọn họ đã sớm tới, Bất Dạ thành đã sớm trở thành vật trong túi bọn họ, nào tới phiên đám viện binh kia thò một chân vào?
“Tọa chủ, vậy viện binh của ta chừng nào mới tới?”
Nam nhân đứt cánh tay tính toán thời gian rồi nói, “Còn hai canh giờ nữa, mau chóng nghỉ ngơi dưỡng sức, trận chiến sắp tới chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại!”
“Vâng, chúng thuộc hạ nhất định không phụ sự mong đợi của mọi người.”
Thất bại một lần đã là sỉ nhục, nếu thua lần thứ hai thì thật sự hết thuốc chữa.
Buổi tối ở Bất Dạ thành tràn đầy cảm giác đìu hiu và thê lương sau khi thiệt hại nặng nề. Linh Diên đứng trước Minh Nguyệt lâu, không ngừng đi tới đi lui, dường như đang chờ đợi điều gì.
Cùng lúc đó, trên đài quan sát ở một vị trí nào đó của đại lục Tứ Phương, sau khi nhìn thấy đạn tín hiệu nở rộ trên bầu trời đêm, người được huấn luyện nghiêm chỉnh giật cả mình, sắc mặt kích động chạy vào trong trang.
Gã vừa chạy vừa hô hào, “Có tin tức, có tin tức! Mau, mau đi bẩm báo cho các chủ tử, có tin tức.”
Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng đạn tín hiệu chỉ thuộc về bọn họ, vậy mà lại có người có thể liếc cái liền nhìn thấu.
“Này, không phải chứ? Bây giờ phải vội vàng lên đường hả?”
Ngọc Ngân nhìn người đột nhiên nhảy xuống khỏi cây, trên gương mặt mệt mỏi tràn đầy kinh ngạc và bất mãn.
Vệ Giới vừa sửa sang lại hành trang của mình, vừa không ngẩng đầu lên nói: “Nếu hoàng hậu của ngươi gặp bất trắc, ngươi có vội hay không?”
Ngọc Ngân đột nhiên nhíu mày, ngồi thẳng dậy, “Lời này của ngươi có ý gì? Chẳng lẽ vương phi của ngươi đã xảy ra chuyện?”
Nhưng nghĩ đo nghĩ lại, hắn ta lại cực kỳ rối rắm nhìn Vệ Giới: “Không phải chứ? Vương phi của ngươi còn sống thật hả? Sao ta lại thấy thần kỳ như vậy? Hơn nữa ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, làm sao ngươi biết được?”
Mấy ngày nay Vệ Giới thật sự phiền muốn chết về sự ồn ào của người nào đó, bây giờ thấy hắn ta như vậy, tất nhiên tự mình cũng rất vui.
“Tất nhiên là dùng mắt nhìn, nếu ngươi mệt quá thì tạm thời chờ ở đây, ta đi trước một bước.”
Ngọc Ngân do dự một chút rồi vội vàng đứng dậy, “Này, ngươi đừng đi, khoan đã, sao ngươi lại vứt một mình ta ở đây? Ta muốn đi với ngươi, đông người dễ quan tâm nhau.”
Vệ Giới cảm thấy thời gian của mình rất quý báu, sao lại đi chờ một người phô trương hơn bất kỳ ai, đồ đạc cũng nhiều hơn bất kỳ ai, sinh hoạt vô cùng lộn xộn chứ?
Vì vậy sau khi Vệ Giới cưỡi hỏa phượng hoàng bay đi gần nửa canh giờ, Ngọc Ngân mới nằm trên lưng báo gấm nhà mình, chịu đựng khó chịu do xóc nảy như điên, cũng không dám dừng lại nghỉ ngơi…
Nhưng trong lòng hắn ta lại chửi Vệ Giới từ trên xuống dưới một lượt, thậm chí còn thề chờ khi nào hắn ta đến nơi nhất định sẽ trả thù hắn một trận.
Đương nhiên, đồng thời chú ý tới đạn tín hiệu của Bất Dạ thành còn có Công Tử Diễn hiểu rõ Linh Diên. Chỉ có điều, tình huống của Công Tử Diễn cũng tương tự với Linh Diên, đang bị người khác bao vây. Nhưng so với đội hình rầm rộ ở Bất Dạ thành, bên phía Công Tử Diễn chỉ có hai cao thủ bạch giai.
Thực lực của Công Tử Diễn thế nào, những người này không rõ lắm, vốn tưởng rằng phái hai cao thủ bạch giai tới là có thể xử lý được nàng ấy. Nhưng bọn họ làm sao cũng không ngờ rằng linh lực của Công Tử Diễn vậy mà cao tới mức bọn họ không thể nào thăm dò.

Lúc đạn tín hiệu của Linh Diên bắn lên, Công Tử Diễn mới đánh bay một cao thủ bạch giai.
Nàng ấy nhìn thấy tín hiệu cầu cứu thì lòng siết chặt trong giây lát, ngay sau đó nàng ấy hóa thành một luồng sáng trắng xông tới trước mặt cao thủ bạch giai còn lại.
Theo hai luồng sáng đen lóe lên, người nọ liền cảm thấy xương bánh chè của mình… nát.
Gã không chống nổi cơ thể, cứng rắn quỳ xuống trước mặt Công Tử Diễn.
Công Tử Diễn đột nhiên ra tay, sức mạnh mang theo uy áp của cường giả bỗng dưng đập lên đỉnh đầu người này.
Cao thủ bạch giai kia nhận ra nàng ấy muốn làm gì, lập tức sợ tới mức cơ thể run như cái sàng.
Đột nhiên, hình như Công Tử Diễn ngửi thấy một mùi hôi khai mất tự nhiên. Khi nàng ấy chú ý tới dưới háng người này hình như có gì chảy ra, lập tức chán ghét nhíu mày.
Đường đường cao thủ bạch giai, vậy mà lại bị nàng ấy dọa tới tè ra quần. Xì, gã chỉ có ngần ấy bản lĩnh thôi sao?
Chuyện này đúng là sỉ nhục đối thủ như nàng ấy mà!
“Cầu, cầu xin ngươi tha cho ta, ta không dám nữa, không dám nữa!”
Công Tử Diễn bỏ qua gã, lực đạo dưới tay chợt tăng lên, hô hấp của người kia thoáng cái nghẽn lại, cả gương mặt vì uy áp đột ngột ập tới của cường giả mà lập tức tím xanh.
“Các ngươi phụng lệnh tới giết ta, có phải còn có người đến Bất Dạ thành không?”
Người kia vì cỗ trọng áp dưới lòng bàn nàng ấy mà cả buổi không thốt nổi một chữ, ánh mắt Công Tử Diễn thờ ơ đảo qua sát thủ bạch giai đang định chạy trốn kia: “Ngươi cho rằng ngươi có thể thoát được hả? Quay lại đây!”
Cơ thể vừa mới đứng dậy của người nọ chợt cứng đờ, người run rẩy, gã thận trọng xoay người, vẻ mặt cười xòa nhìn nàng ấy.
“Xin công tử tha mạng, bọn ta, bọn ta cũng là phụng lệnh làm việc mà thôi. Nếu biết công tử lợi hại như thế, nói gì bọn ta cũng không dám đến!”
“Xì, nói vậy, nếu thực lực của ta không lợi hại bằng các ngươi, có phải sẽ bị các ngươi giết thoải mái hay không?”
“Không không không, chúng tiểu nhân không dám, chúng tiểu nhân không dám!”
“Nói, còn ai đến Bất Dạ thành?”
“Có có có, có năm mươi cao thủ tử cấp, còn có dâm thú phi hành, tính toán thời gian, có lẽ bên kia đã sớm kết thúc chiến đấu rồi!”
“Các ngươi nói gì? Năm mươi cao thủ tử cấp?”
Công Tử Diễn hít vào một hơi, lực đạo dưới tay chợt tăng lên, bởi vì uy áp cường đại này mà gương mặt kia lập tức tím xanh biến thành màu đen, mắt đỏ tới muốn nứt ra, có nguy cơ nổ đầu bất kỳ lúc nào.
Nhưng Công Tử Diễn đâu quan tâm những chuyện này, sau đó tay dùng sức, đầu người nọ đã bị nàng sờ sờ bẻ xuống, tiện tay vứt vào ngực người còn lại.
Người nọ bị hành động đột ngột của nàng ấy dọa tới mức quỳ dưới đất, đầu đồng bạn cũng bị gã ném đi trong lúc bối rối, lăn vào bụi cỏ nhanh như chớp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.