Thời gian ba năm có thể biến đại lục Tứ Phương thành thế giới của tang thi, cũng có thể khiến một người trưởng thành vượt trội. Ví dụ như Đỗ Ẩn, ví dụ như Vệ Ly, ví dụ như tiểu hoàng đế đã đăng cơ được bốn năm, lại ví dụ như… Thượng Quan Tình Hi. Trong bốn năm Linh Diên “qua đời”, nếu phải nói đến người tiến bộ vượt bậc nhất thì phải kể đến Đỗ Ẩn, người đã được nàng cứu mạng. Đối với Đỗ Ẩn mà nói, hắn ta tôn kính Linh Diên như bậc cha mẹ tái sinh mình vậy. Năm đó sau khi Đỗ Ẩn biết vì biểu muội Thượng Quan Tình Hi của hắn ta mà Linh Diên mới chết, sự áy náy trong lòng hắn ta đã vượt xa ơn tái tạo rồi. Vì Linh Diên không chỉ cứu hắn ta mà thậm chí còn cứu cả nữ nhi duy nhất của cô cô, ân tình như vậy sao Đỗ gia bọn họ có thể báo đáp nổi? Những năm gần đây, hắn mất ăn mất ngủ học tập, tu luyện, chỉ vì muốn có ngày có thể trở thành người vĩ đại như Linh Diên. Đúng vậy, Đỗ Ẩn theo học y, hắn không chọn văn cũng không chọn võ mà lại chọn học y. Mà sự lựa chọn của Đỗ Ẩn đã thực sự chứng minh là hắn có tư chất trời cho trong lĩnh vực này. Dưới sự chỉ bảo của Thượng Quan Tình Hi và Hắc Khuyết, Đỗ Ẩn như người đi lạc trong sa mạc khô cằn gặp được nguồn nước, hắn liều mạng hút cạn dòng nước tri thức, không ngừng bổ sung và hoàn thiện bản thân. Tuy hắn và Thượng Quan Tình Hi có quan hệ với nhau, nhưng nàng ta không nói cho hắn ta chuyện mình còn có thân phận khác ngoài nữ nhi của Đỗ Vân Ca. Vệ Giới và Vệ Ly cũng vậy. Không vì cái gì khác, chỉ vì năm đó Đỗ Ẩn chỉ mới ba tuổi, đứa trẻ ba tuổi thì có thể biết gì chứ? Thay vì nói cho hắn thì chẳng thà cứ để hắn cứ sống không tranh với đời như bây giờ. Nói đến Vệ Ly thì năm nay Vệ Ly đã mười chín tuổi, đã sớm đến tuổi đón dâu rồi, nhưng vì chuyện của Linh Diên nên Thượng Quan Tình Hi vẫn mãi canh cánh trong lòng, nàng ta không đồng ý, hắn ta cũng không thể ép buộc. Hai người họ cứ kéo dài nhạt nhẽo như vậy, cũng may là hiện tại Tình Hi chỉ mới mười sáu tuổi, cả hai vẫn còn nhiều thời gian. Nhưng cái chết của Linh Diên đã trở thành bóng ma không thể xóa được của đôi hôn phu hôn thê này. Tuy mấy năm nay Thượng Quan Tình Hi lợi dụng việc dạy dỗ Đỗ Ẩn để di dời sự chú ý của mình đi, nhưng chỉ cần nghĩ đến Đỗ gia nhà bọn họ chỉ còn hai người, mà hai người này đều nhờ Linh Diên xả thân cứu mạng, trong lòng nàng ta đau như bị kim đâm. Vệ Giới vẫn không ngừng an ủi nàng ta, Linh Diên không chết, Linh Diên sẽ trở về. Nhưng đến giờ đã ba năm trôi qua rồi, đại lục Tứ Phương ngày càng trở nên suy thoái và hôi hám, nhưng làm gì có bóng dáng Linh Diên? Khi tang thi bao vây thành, vốn Thượng Quan Tình Hi đứng hàng phía trước, sau đó lại bị Vệ Ly ép ra phía sau băng bó vết thương cho những binh sĩ bị thương. Mà sau khi nàng ta rời đi thì Linh Diên mới giáng từ trên trời xuống, cứ vậy mà bỏ qua nhau. Tuy nàng ta đã nghe thấy những tướng sĩ ca ngợi và sùng bái về nữ tử áo đen, nhưng nàng ta chưa từng nghĩ đến đó là Linh Diên. Dù sao thì đặc điểm ngoại hình của Diên Nhi nhà bọn họ chỉ sợ cả đại lục Tứ Phương đều biết. Nhưng, khi nàng ta nghe thấy chuyện nhiếp chính vương dây dưa với nữ tử áo đen kia thì rốt cuộc nàng ta cũng không thể ngồi yên được rồi. Đã nhiều năm như vậy, dù thoạt nhìn Vệ Giới đã bước ra khỏi bóng ma năm đó rồi, nhưng thái độ của hắn với những nữ tử khác càng đáng sợ kinh người hơn trước nhiều. Đối với những kẻ không có mắt muốn nói gì đó gì đó với hắn, thậm chí còn chủ động hiến thân, hắn thậm chí còn có thể đá bay không chút thương tiếc. Còn nhớ năm đó nữ nhi của Binh bộ thị lang rất yêu thích hắn, chỉ là lúc hiến vũ biểu hiện quá nồng nhiệt, kết quả, Vệ Giới đã làm gì chứ?
Hắn lại dùng một chiếc đũa bắn mù mắt nàng ta ngay tại chỗ!!! “Nếu ngươi cho là vương phi của bổn vương đã chết rồi thì đôi mắt này của ngươi cũng không cần tồn tại nữa!” Lời nói và hành động của Vệ Giới khiến toàn hiện trường náo động, nghẹn họng trân trối nhìn, ngây người chết lặng. Tất cả mọi người, thậm chí là cả gia đình người bị hại cũng không dám thở lớn, vì bọn họ sợ rằng giây tiếp theo hắn sẽ ra lệnh diệt cả nhà bọn họ. Bọn họ vẫn còn nhớ rất rõ, nhiếp chính vương từng đích thân nói rằng nếu bất cứ ai có ý đồ gây rối với hắn thì cũng đừng trách hắn lòng dạ độc ác diệt cả nhà kẻ đó. Không thể không nói, nữ nhi này của Binh bộ thị lang to gan thật đó. Nàng ta lại dám cả gan coi lời của Vệ Giới như gió thoảng qua tai, lại coi sự ra đi tạm thời của Linh Diên như đã chết, điều này khiến Vệ Giới vô cùng phẫn nộ, khó trách hắn lại tức giận đến mức mang nàng ta ra làm con gà chém đầu. Mà những vị quan hầu sau khi nhìn thấy kết cục của nữ nhân kia, không ai dám đánh chủ ý lên người Vệ Giới nữa. Vì bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng vị Chiến vương thủ đoạn độc ác năm đó dường như đã trở lại. Thậm chí, còn càng thêm cay độc hơn lúc trước. Đáng thương cho nữ nhân xinh đẹp như hoa kia, còn chưa kịp phát ra tiếng kêu đau đớn thì đã bị người kéo xuống không chút thương tiếc. Theo lý thì hành vi đó của Vệ Giới chắc chắn sẽ làm văn võ cả triều nổi giận, hơn nữa còn sẽ bị chư vị đại thần buộc tội. Nhưng kết quả cuối cùng thì sao? Đừng nói ngự sử, ngay cả hoàng thượng cũng không dám phát ra tiếng nào. Vì sao chứ? Vì lúc đó bọn họ sớm đã nhận thức sâu sắc rằng nếu nước Tư U muốn lớn mạnh, muốn an ổn phát triển thì chỉ dựa vào vị tiểu hoàng đế này là tuyệt đối không thể nào. Mà Vệ Giới rõ ràng có năng lực làm hoàng đế nhưng cuối cùng lại tình nguyện tặng ngai vị này cho Vệ Mạch, ai mà không biết nhân tố quan trọng nhất trong chuyện này chính là vị Phương vương phi Linh Diên có y độc thuật chói mắt thiên hạ ngày xưa chứ? Nếu biết địa vị của Phượng vương phi trong lòng hắn thì sao còn động đến chiếc vảy ngược này chứ? Nói khó nghe là đáng đời, nói dễ nghe thì không chết cũng nhờ tổ tiên của ngươi có thắp hương bái Phật. Giờ Vệ Giới là nhiếp chính vương. Nhiếp chính vương là ai chứ? Đó là người chỉ đứng sau hoàng đế thôi. Càng đừng nói đến tiểu hoàng đế hiện giờ trong lòng vô cùng kính trọng và yêu mến Vệ Giới. Bè ngoài thì Vệ Mạch là người quyết định cuối cùng, nhưng thực chất trên cơ bản vẫn là do Vệ Giới định đoạt. Vì vậy, làm gì có ai lại không có mắt đi cứu một nha đầu não ngắn chọc giận chúa cứu thế của nước Tư U chứ? Giờ nước Tư U không thể so được với trước rồi, thi độc lan tràn khắp nơi, bất luận là người hay tài lực đều bị hao hụt nghiêm trọng. Lúc này, không có gì quan trọng hơn chuyện quốc gia đại sự cả. Tình cảm nữ nhi đều bị bọn họ đặt ra sau lưng. Nếu không có hắn thì mọi người giờ có thể tồn tại không? Đã nhiều năm như vậy, Vệ Giới đã từng dây dưa với nữ tử nào chưa? Dù là với Thượng Quan Tình Hi hắn cũng đối xử rất lạnh lùng, càng đừng nói đến Hạ trắc phi quanh năm suốt tháng chỉ gặp hắn được vài lần.
Điều này cho thấy cái gì? Con ngươi Thượng Quan Tình Hi lập tức co rụt lại, vỗ trán mình một cái bép: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ Diên Nhi đã trở lại thật sao?” Nhận ra điều này, Thượng Quan Tình Hi cố gắng kiềm chế sự hưng phấn kích động trong lòng, liều mạng chạy về hướng cửa thành, lập tức gặp phải Vệ Ly đang mặc áp giáp cưỡi ngựa đến. Thượng Quan Tình Hi nhún người một cái nhảy lên lưng ngựa, chỉ dẫn Vệ Ly, vô cùng lo lắng bất an nói: “Mau, mau đưa ta ra ngoài thành xem, ta muốn gặp Linh Diên, có phải nha đầu kia đã quay về rồi không? Huynh có nhìn thấy nàng không?” Vệ Ly vừa nghe vậy thì không khỏi khẽ thở dài: “Đừng đi nữa, người đã rời đi rồi. Ta đến là để nói cho nàng biết đây.” Vệ Ly hiểu tính cách của Thượng Quan Tình Hi, nếu nàng nghe thấy Vệ Giới đối xử như vậy với một nữ nhân, chắc chắn sẽ không kiềm được chạy đến. Kết quả thì sao? Bị hắn ta đoán đúng rồi. “Đi rồi? Sao lại đi rồi chứ? Vệ Giới không cản người lại sao?” Vệ Ly nhìn nàng một cái thật kỹ: “Nàng chắc chắn vị cô nương kia là Linh Diên thật sao? Nàng không biết vẻ ngoài cô nương ấy…” Vệ Ly lắc đầu: “Ta rõ vẻ ngoài Linh Diên thế nào, nhưng nhìn từ xa thì rõ ràng đó là hai người, căn bản không có điểm nào giống nhau, ta không rõ sao Vệ Giới lại có thể khẳng định chắc chắn đó là Linh Diên như vậy.” Thượng Quan Tình Hi lắc đầu: “Huynh không hiểu đâu, những năm này hắn đã sống qua ngày như thế nào huynh cũng đâu phải không biết. Khó khăn lắm mới có một người hắn để tâm đến, dù nàng có phải Linh Diên hay không thì hiển nhiên cũng sẽ liên quan đến Linh Diên. Nhưng sao hắn lại trơ mắt nhìn nhìn nàng rời đi như vậy chứ?” “Cô nương kia rất mất kiên nhẫn với Vệ Giới, hai người còn đánh nhau trên không nữa, tuy cuối cùng Vệ Giới bị đánh bại nhưng theo ta thấy thì là do hắn cố ý nhường. Nàng nói xem trong lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Còn nữa, người kia rốt cuộc là ai chứ?” “Thay vì ở đây đoán thì chẳng bằng trực tiếp đến hỏi hắn. Vệ Giới đâu, đã quay về thành chưa?” “Hắn đã đi trước ta, giờ chắc cũng đã về phủ rồi.” Vệ Ly vừa dứt lời thì Thượng Quan Tình Hi đã kẹp chân vào bụng ngựa, con ngựa chạy lộc cộc về hướng Phượng vương phủ. Khi Thượng Quan Tình Hi và Vệ Ly đến nơi thì thấy Vệ Giới lại ngồi trong viện uống trà như chẳng có chuyện gì xảy ra. Hoàn toàn không có biểu hiện nhếch nhác gì của người bị đánh từ trên cao xuống, Vệ Ly càng nhìn càng khẳng định suy đoán của mình. “Ngươi không sao chứ?” Vệ Giới thản nhiên nhấc mắt: “Ta có thể có chuyện gì chứ?” “Ngươi, không phải ngươi bị nàng, không, không đúng, đây không phải trọng điểm, mấu chốt là sao ngươi lại thả nàng đi?” Vệ Giới nhẹ nhàng lắc lắc chén sứ trắng trong tay, nhìn những lá trà xanh chìm nổi trong chén, đáy mắt bất giác tràn lên sự lo lắng. “Trong lòng nàng có oán, có hận, ta đương nhiên phải phối hợp một chút.” Thượng Quan Tình Hi nhanh chóng chạy qua, kích động nhìn hắn: “Ngươi… ý ngươi là… nha đầu kia, thật sự, là Diên Nhi thật sao? Nàng đã quay về rồi?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]