Chương trước
Chương sau
“Mau nhìn, trên đầu rồng có người!”
Không biết là một tiếng gào của ai, ánh mắt mọi người rút ra khỏi thân thể đep đẽ của ngân long, dần dần hướng lực chú ý lên đầu con rồng, không nhìn thì không sao, vừa nhìn cái là khiếp sợ.
Bọn họ không hề nghĩ tới, người điều khiển tiểu ngân long lại là một thiếu nữ trẻ tuổi duyên dáng.
Tóc của thiếu nữ áo đen cũng đen như mực, mặt che một tấm khăn lụa đen, theo thân thể chuyển động của rồng, tóc đen như thác nước tung bay theo gió. Đứng trên đầu ngân long cực kỳ bắt mắt, dù cho mặc bộ áo đen bình thường lại không thể che hết được vẻ tinh xảo uyển chuyển và tư thế oai hùng hiên ngang.
“Trừ các tướng sĩ có linh thú, đám người còn lại, tất cả đều lui về thành trì, mau!”
Thanh âm uy nghiêm trong trẻo nhưng lạnh lùng của thiếu nữ vang lên giữa không trung, bọn Thanh Thần theo bản năng nhìn về phía Vệ Giới đang giao chiến ở phía trước.
Vệ Giới ngẩng đầu, không hẹn mà gặp ánh mắt lạnh lùng trong trẻo của thiếu nữ, đôi mắt lạnh lùng này dần chồng chéo lên con mắt con mắt linh hoạt trong trí nhớ. Tim của hắn như bị véo mạnh, tốc độ ở tay cũng không tự chủ được mà thả chậm lại.
Quái vật đang đánh nhau với hắn hưng phấn khó nhịn, thình lình phát hiện đối thủ dám lơ là, lúc này nổi giận gào lên, duỗi ra cặp độc chưởng tràn đầy dịch nhờn, đập về phía đầu của Vệ Giới.
Phượng Mị hét lên một tiếng, bùng một cái đôi cánh bốc lên hỏa tinh ném về phía quái vật, những linh thú cũng bị một màn này dọa sợ, nhao nhao phát ra tiếng kêu của mình, nhắc nhở chủ nhân cẩn thận. Thế nhưng Vệ Giới lại như không nghe thấy, hết sức chăm chú, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào bộ dáng cách mình ngày càng gần.
Áo đen, ngân long, còn có đôi mắt kia, đúng, đúng là nàng sao?
Diên Nhi của hắn đã trở về?
Ánh mắt Vệ Giới cực nóng, nóng đến mức dù Linh Diên đang đứng giữa không trung cũng có thể cảm giác được đôi mắt có lực xuyên thấu như tia lửa bắn thẳng tới nàng.
“Nếu không muốn chết thì ngay lập tức hạ lệnh lui binh!”
Đôi mắt đẹp của Linh Diên lạnh lẽo, khóe môi rét băng, ngay lúc nàng hô lên câu nói này, liền nhảy xuống từ đầu ngân long, vững vàng rơi lên đầu cự thú.
Cử động như vô tình, lại kịp thời ngăn cản một chưởng sắp đánh ra của nó, thậm chí bởi vì động tác của nàng mà cảm xúc của cự thú lập tức bùng lên. Lúc nó điên cuồng lay động đầu mình, Linh Diên chợt quay đầu, trợn mắt nhìn sang Vệ Giới ngu đột xuất đang đứng tại chỗ.
“Ngươi muốn chết sao?” Giọng nói hổn hển của Linh Diên lập tức làm người nào đó hồi thần lại, dưới ánh mắt phẫn nộ của nàng, hắn lập tức nói với người đứng phía sau: “Rút lui!”
Thanh Thần nhận được mệnh lệnh của Vệ Giới, lập tức ra lệnh, sau đó đội ngũ như thuỷ triều lui vào trong thành.
Linh Diên giữ vững thân thể của mình, hô một tiếng với ngân long đang xoay tròn giữa không trung: “Bạch Tra!”
“Vâng, chủ nhân tôn kính!”
Thân rồng của Bạch Tra xoay tròn, lập tức hóa thành một tia trắng, bay thẳng vút lên trời như tên lửa. Khi tất cả mọi người cho rằng con rồng này có phải cứ thế mà đi hay không thì bạch quang biến mất trong tầng mây đột ngột dần hiện ra, dùng mắt trần có thể thấy được tốc độ ánh sáng lao thẳng đứng xuống đất.

Theo một tiếng “uỳnh” vang thật lớn, mặt đất run rẩy kịch liệt, cảm giác như tuyết lở núi long này khiến mọi người sợ vỡ mật.
Theo sau đó là cát bay đá chạy, cuồng phong cát bụi, ai cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết là vị thiếu nữ này xuất hiện như chúa cứu thế, nhất định là đến đây cứu vớt bọn họ.
“Tất cả mọi người nghe lệnh, đuổi tất cả đám tang thi này đến cái bẫy lớn phía trước, tốc độ phải nhanh!”
Thanh âm của thiếu nữ cực kỳ rõ ràng, thế mà kéo dài đến phạm vi mấy cây số, sau khi cát bụi tiêu tán từng chút từng chút một, binh sĩ đứng ở trên cổng thành mới nhìn thấy cái bẫy khổng lồ mà tiểu ngân long tạo ra.
Sau khi tiểu ngân long hoàn thành một cái hố to thì nhanh chóng bay về phía những cửa thành, không cần nhìn cũng biết tiếp theo phải tạo thêm ba cái hố lớn như vậy.
Không biết có phải sự phối hợp ăn ý giữa thiếu nữ và linh thú đã khích lệ tất cả mọi người hay không mà binh sĩ trên cửa thành lũy bắt đầu hô to đến bốn phương tám hướng: “Đuổi, đuổi, đuổi!”
Cứ thế trên dưới một lòng, hệt như có sức hút thần kỳ trong quân lính, khiến cho tất cả tướng sĩ xuất chiến bên ngoài cũng bắt đầu đồng hành với linh thú khế ước của mình, có thể một chưởng đánh chết thì đánh, không đánh chết thì như quét rác vung loạn “rầm rầm rầm”.
Bạo long nanh bạc lợi dụng sức mạnh, kéo dài cánh tay dài thô to của mình ra, đẩy đám tang thi đang rít gào về trước giống như máy ủi đất.
Mà Cửu Thiên Thần Lôi đã sớm nhảy vào trong cái hố lớn, bắt đầu đánh sét giật chết đám tang thi bị đẩy xuống, dù không thể đánh chết hết bọn chúng nhưng cũng tạm thời có tác dụng.
Chúng tê liệt trong thoáng chốc, ngay lúc đó hỏa diễm huyền điểu bay tới, tìm cơ hội phun một cái, hóa tất cả thành tro tàn.
Hai linh sủng phối hợp ăn ý làm các tướng sĩ phía trên thành trì nhìn trợn mắt, ngẩn ngơ.
Trời ạ, đây là uy lực đáng sợ mà linh thú bạo phát sao?
Đều nói thực lực của linh thú chính là thực lực của chủ nhân, chẳng lẽ thiếu nữ này cùng Phượng vương điện hạ bọn họ đã cường đại đến mức độ này rồi sao?
Khi Bạch Tra lên xuống chế tạo hố, Hắc Thuần cũng không nhàn rỗi, lập tức hóa thành mèo đen khổng lồ, vung vẩy bàn chân to lớn của mình như đang chơi bóng. Giống như chơi đùa mà đạp đám tang thi vào trong hố. Thanh Loan vung vẩy cái cánh lớn của mình, chế tạo ra sức gió đủ để quét dọn đám tang thi trên mặt đất. Tốc độ của Mị Ảnh Thần chồn rất nhanh, chỉ thấy một bóng ảo, cái bóng lướt qua một cái, nơi đó nào còn bóng dáng của tang thi nữa.
Vệ Giới đứng trên lưng Phượng Mị, nhìn trên chiến trường, từng đám quét một cái, rơi lên bầy tang thi, khóe miệng vô thức kéo ra. Sao hắn lại có cảm giác như mang đám trẻ nhỏ chơi trò bắt lừa vậy?
Còn có, thực lực của cô gái nhỏ này đúng là yêu nghiệt. Ba năm không gặp, vừa ra trận thì hoàn toàn áp đảo địch, tàn sát đến mức hắn cũng không nhận ra.
Nhìn những tiểu lâu la kia bị linh thú chào hỏi không có chút lực chống đỡ nào, Linh Diên hoàn toàn yên tâm. Lúc này mới có thời gian nhìn cự thú dưới chân mình. Bởi vì cánh tay cự thú ngắn, không đánh được đến nàng, bây giờ đang đến ranh giới bùng nổ. Linh Diên cũng không nóng nảy, lẳng lặng đứng, chờ đợi nó phát điên.
Không nghĩ tới chính là, con này nhìn thì vụng về mà không hề ngốc. Sau khi nó “gào” một tiếng một con cự thú khác liền chạy về phía nó.
Nghe tiếng “bịch bịch” giẫm trên mặt đất, Linh Diên nhìn lại, nhất thời nhìn thấy đám tang thi dưới chân con cự thú khác thịt nát, óc vỡ.

Trong khoảnh khắc sắc mặt Linh Diên trở nên khó coi, dịch dạ dày bắt đầu nhộn nhạo.
Ọe…
Mẹ nó, cái đám bất thường này, dù sao đó cũng là đồ tử đồ tôn của các ngươi đó!
“Cẩn thận!”
Ngay tại lúc Linh Diên nhíu mày bị con quái thú làm cho buồn nôn, không phát hiện một con cự thú khác đã đột nhiên đập về phía nàng
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Linh Diên bị một đôi tay kéo mạnh một cái, thân hình xoay chuyển, sau lưng liền rơi vào trong lồng ngực ấm áp lại quen thuộc.
Nàng kháng cự vùng vẫy hai cái, người kia mới như có điều ngộ ra thoáng buông lỏng ra một chút.
Hắn mang theo nàng nhảy lên lưng Phượng Mị, vừa nhảy lên là bay vút lên, nhất thời trọng tâm Linh Diên bất ổn, thân thể nghiêng về phía trước theo bản năng, vòng tay ấm áp của người đàn ông chế trụ eo thon của nàng, kéo nàng lại lần nữa vào trong ngực của hắn.
Sắc mặt Linh Diên khó coi ngoái đầu nhìn lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi buông ra.”
Vệ Giới đang muốn khích lệ Phượng Mị vài câu vì đã tạo cơ hội cho hắn, không nghĩ tới nữ nhân không hề hiểu chút phong tình nào, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như một thùng nước lạnh tưới lên người hắn.
Vệ Giới tham luyến nhìn ánh mắt của nàng: “Diên Nhi, rốt cuộc nàng cũng đã trở về?”
Thân thể Linh Diên đột nhiên cứng đờ, đáy mắt thoáng bắn ra hàn quang: “Tên dê xồm nhà ngươi, bỏ tay ngươi ra, Diên Nhi cái gì? Đừng bấu víu quan hệ!”
Vệ Giới không những không giận mà còn cười, nhìn nàng gắt gỏng, ý cười nơi đáy mắt càng dày đặc, hắn mặc kệ nàng giãy giụa, ánh mắt sáng rực nhìn nàng: “Ta biết là nàng, mặc kệ nàng biến thành bộ dáng gì đi nữa thì đôi mắt này của nàng sẽ không bao giờ thay đổi. Nàng chính là Diên Nhi, tiểu Diên của ta!”
Linh Diên khẽ nguyền rủa một tiếng, tại sao nàng ngu xuẩn như vậy?
Buồn cười là nàng còn cố ý che đi dung mạo, chính vì không muốn hắn nhìn ra cái gì. Thực tế thì sao, nếu nàng mà lộ cả khuôn mặt thì ngược lại sẽ không lộ ra sơ hở gì rồi.
Hiện tại lại đảo ngược, nàng che mặt lại, cứ thế lộ ra một đôi mắt, liền cho người ta cơ hội quan sát?
Nam nhân này, quá lợi hại rồi.
Rốt cuộc là nàng nên cao hứng hay nên thầm phẫn hận đây?
Không, không được không thể cứ tha thứ cho hắn như vậy. Nàng đồng ý với ca ca trở về vì muốn trả thù hắn kia mà. Nếu dễ dàng lại đưa lòng cho hắn như vậy, vậy không có chút cốt khí nào.
Tuyệt đối không thể đưa, lúc trước nam nhân này hại nàng thảm như vậy, nàng cũng phải thu lại chút tiền lãi để hắn nếm thử.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.