Chương trước
Chương sau
“Tạm thời đã kiểm soát được, nhưng có quá nhiều người chết, sau khi kiểm kê đã lên tới năm vạn người. E rằng tạm thời đám mây mù trong lòng mọi người sẽ không tan đi nhanh như vậy…”
Nhắc tới cảnh tượng tang thương sau trận chiến đẫm máu kia, cho dù là Vệ Ly, tâm trạng cũng không khỏi nặng nề hơn vài phần.
“Sao có thể như vậy được?”
Thượng Quan Tình Hi ngây người trong nháy mắt, nàng ta nhớ đến cảnh tượng thê thảm trong cung trước khi mình hôn mê, cả người đều sụp đổ.
Năm vạn người, con số đáng sợ nhường nào, mà đó chỉ mới là số người trong kinh thành.
Nàng ta không thể nào tưởng tượng được nếu hôm nay bọn Vệ Giới phản ứng chậm một chút, để những độc nhân kia chạy ra bên ngoài…. Chỉ sợ nước Tư U, không, là đại lục Tứ Phương hôm nay đã sớm trở thành địa ngục nhân gian rồi đúng không?
“Hồng Tà đã chết, vậy Long Khôn thì sao?”
Thượng Quan Tình Hi nhớ tới người gây nên tai họa này, trong mắt là thù hận khôn cùng.
“Long Khôn đã chạy thoát, bây giờ không chỉ đại lục Tứ Phương của chúng ta đang truy nã hắn ta khắp nơi, ngay cả hoàng đế bên Long đế quốc cũng phái một đội nhân mã truy lùng tung tích của hắn ta cả ngày. Yên tâm đi, kẻ không được lòng người như vậy, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp!”
“Nhân mã của hắn ta đâu? Tuy rằng Hồng Tà đã chết nhưng nói không chừng trong đám người của hắn ta vẫn còn…”
“Nàng yên tâm đi, tất cả mọi người đã cảnh giác chuyện này, hiện tại từng cửa khẩu trong bốn nước đều được khống chế cực kỳ nghiêm ngặt, chú ý tới hướng đi của đám độc nhân biến thái kia bất kỳ lúc nào. Ngay cả các lão bách tính của các quốc gia bây giờ cũng hận hắn ta thấu xương, chỉ cần hắn ta dám xuất hiện, tuyệt đối sẽ bị vây đánh.”
“Độc của ta được giải thế nào?”
Thi độc đáng sợ như vậy cũng có thể giải được, là ai có bản lĩnh như vậy?
Như vậy có phải nghĩa là dù tương lai người của Long Khôn lại ra tay, bọn họ cũng có phương hướng đối phó rồi không?
Mà bên kia, Vệ Ly vòng vèo cả buổi cũng muốn khiến Thượng Quan Tình Hi bỏ qua chuyện này lại vô cùng phiền muộn lượn về điểm xuất phát.
Ngay lúc hắn ta đang rối rắm phải che giấu chuyện này thế nào, ngoài cửa vang lên tiếng kêu “cứu mạng”.
“Khởi bẩm thế tử gia, Dung vương phi và tiểu quận chúa đến.”
Ngực Vệ Ly đột nhiên nhẹ nhõm, hắn ta nói với Thượng Quan Tình Hi: “Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta đi kêu bọn họ chuẩn bị đồ ăn cho nàng. Nàng hôn mê một tháng, cơ thể cần điều dưỡng thật tốt.”
Thượng Quan Tình Hi nhẹ gật đầu: “Được, huynh đi đi.”
Phút chốc cửa phòng đóng lại, nụ cười trên mặt Thượng Quan Tình Hi đột ngột biến mất, thay vào đó chính là nặng nề rõ ràng.
“Người đâu!” Bỗng dưng, hai bóng áo tím xuất hiện từ trong góc tối, vững vàng đáp xuống trước mặt Thượng Quan Tình Hi.
“Nói rõ ràng chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này cho ta biết.”
Tuy rằng Vệ Ly đã nói cho nàng ta biết bảy, tám phần, nhưng nàng ta nhạy cảm cảm giác được hắn ta đang giấu giếm gì đó. Vì vậy sau khi Vệ Ly rời khỏi, nàng ta lập tức nhắm vào người của mình.
Nhưng tình huống của Thượng Quan Tình Hi quả thật không thể chịu quá nhiều áp lực, vì vậy rõ ràng hai ám vệ kia hơi do dự.
“Có lời gì cứ việc nói thẳng, ta không yếu ớt như tưởng tượng của các ngươi đâu.”
Hai người nghĩ tới tính tình của môn chủ nhà mình lúc trước, bấy giờ mới bất đắc dĩ báo cáo những chuyện xảy ra sau khi Thượng Quan Tình Hi gặp chuyện không may.
“Các ngươi nói sao? Sở dĩ Linh Diên biến thành thế này, tất cả là vì ta?”
Vệ môn áo tím thận trọng nhìn nàng ta một cái, gật đầu: “Qua thực Phượng vương phi vì cứu môn chủ mới chết, hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?” Thượng Quan Tình Hi mặt mày trắng bệch, ôm ngực mình, trên mặt lộ rõ vẻ đau đớn.
Linh Diên, thế mà vì cứu nàng ta mới chết. Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy được?
“Hơn nữa thuộc hạ còn phát hiện một việc, hình như lĩnh chủ lo lắng cho Phượng vương phi hơn lo cho môn chủ người.”
Nói xong, gã liền trình bày tường tận việc Điêu Di dẫn theo người của Bất Dạ thành cùng vây công Phượng vương phủ.
“Lĩnh chủ gọi Phượng vương phi là nhị tiểu thư. Môn chủ, người xem, có phải trong chuyện này ẩn chứa nội tình bí mật nào mà chúng ta không biết không?”
Người bên cạnh Thượng Quan Tình Hi hiển nhiên thiên vị cho nàng ta, xưng hô của Điêu Di với Linh Diên hôm ấy đã khiến không ít người tò mò. Huống chi trong đây còn kèm theo quan hệ vừa là thầy vừa là bạn của Điêu Di với Thượng Quan Tình Hi, cùng quan hệ không rõ ràng giữa Thượng Quan Tình Hi và Vệ Giới. Sau khi truy xét như vậy, mọi người cũng có chút khó hiểu.
Lúc Thượng Quan Tình Hi nghe thấy xưng hô “nhị tiểu thư” này rõ ràng cũng sững sờ.
Nhị tiểu thư?
Là nhị tiểu thư của Bất Dạ thành? Hay là nhị tiểu thư của Tử Hoàng cung?
Khoan, khoan đã, hình như có chỗ nào đó không đúng.
Thượng Quan Tình Hi chợt ngẩng đầu: “Các ngươi nói, ngày ấy lĩnh chủ dẫn theo người của Bất Dạ thành tới giúp đỡ nước Tư U ư?”
“Bẩm môn chủ, đúng là vậy. Nhân mã của Tử Hoàng cung ở nước Tư U đã bị môn chủ điều động hết, quả thực lĩnh chủ dẫn theo người của Bất Dạ thành tới ứng cứu.”
Bất Dạ thành và Tử Hoàng cung, chẳng lẽ giữa hai tổ chức chẳng dính dáng gì tới nhau này lại có mối quan hệ mà bọn họ không biết?
Thượng Quan Tình Hi nghĩ đến tin đồn Linh Diên cứu vớt Bất Dạ thành và quan hệ thân thiết với Công Tử Diễn lúc trước, đột nhiên cảm thấy có lẽ mọi chuyện không đơn giản như quan hệ thân thiết mà bọn họ thấy.
Công Tử Diễn bế quan, người tới không phải ai khác mà là Điêu Di.
Điều này cho thấy cái gì?
Nàng ta mệt mỏi nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy đầu mình không đủ dùng. Đặc biệt là hiện tại dường như nàng ta không nên tập trung vào những chuyện không quan trọng này.
Thượng Quan Tình Hi liều mạng đè nén đầu óc rối tung, cố gắng dời sự chú ý vào chuyện khác…
“Người đâu, người đâu, mau tới đây!”
Thượng Quan Tình Hi phất tay lệnh cho người áo tím lui ra, lập tức kêu người tới giúp mình tắm gội thay quần áo.
Nàng ta phải đi gặp Linh Diên, nàng ta nhất định phải đi gặp Linh Diên.

Thượng Quan Tình Hi nghĩ tới tiểu nha đầu hi sinh vì mình, chỉ cảm thấy lòng co thắt đau đớn.
Nàng ta đã khó chịu đến mức này, huống chi là Vệ Giới vì chính mình mà chịu đủ trách móc, thậm chí tự trách đến tuyệt vọng chứ?
Cho dù lúc ấy nàng ta hôn mê bất tỉnh, nhưng tình thế khó xử của Vệ Giới khi đó lại khiến nàng ta cảm nhận được rõ ràng sự tuyệt vọng lúc ấy của hắn.
Đứa bé này, nàng ta đã sống hai đời rồi, đã sớm sống đủ rồi, sao hắn lại vì nàng ta mà hy sinh Diên Nhi chứ?
Thượng Quan Tình Hi vừa nghĩ tới hài tử hiền lành kia thì sống mũi cay cay, nước mắt không kìm được rơi xuống.

Trong lúc Thượng Quan Tình Hi đang tự trách và áy náy vì cái chết của Linh Diên, Ninh Thục Viện dẫn theo Vệ Đàn Nhã đang khuyên bảo Vệ Ly ở tiền sảnh.
“Con đứa nhỏ này, đang yên đang lành, sao lại dọn ra ngoài ở? Mau về nhà với mẫu phi, bên ngoài quá nguy hiểm.”
Vì bóng ma do độc tang thi mang tới, bây giờ Ninh Thục Viện đã trông gà hóa cuốc. Chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay cũng có thể dọa bà cả đêm không ngủ được.
Vệ Đàn Nhã từ trước đến nay ham chơi, sau khi trải qua cung biến thi độc cũng hoàn toàn yên tĩnh lại, mỗi ngày đều ở bên cạnh Ninh Thục Viện, nhưng như vậy vẫn không thể khiến bà an tâm.
Biến cố thi độc này đã khiến Dung vương phủ mất đi một thứ tử, còn là bị cắn xé tới chết lúc tìm hoan mua vui bên ngoài. Trong phủ vì có trọng binh canh gác nên ngược lại không chịu tổn thất nào lớn. Còn nhóm Ninh Thục Viện và Vệ Đàn Nhã ở Ninh Thánh được đám người Thanh Thần bảo vệ nên cũng bình an vô sự. Có điều bọn họ vẫn tận mắt chứng kiến tình cảnh bi thảm trong cung, nhất là nhớ tới cảnh hai nha hoàn của Linh Diên chết, tới giờ vẫn có thể khiến bọn họ run rẩy. Cho dù đến nay đã gần nửa tháng trôi qua, bọn họ vẫn không thể hoàn toàn yên lòng.
Đối với những người cửa trước không qua cửa trong không bước như bọn họ, đó hiển nhiên là một cơn ác mộng đáng sợ.
Ninh Thục Viện nghĩ tới Linh Diên đương độ xuân thì, có y thuật siêu việt, vậy mà cũng không chống cự nổi thi độc mà hương tiêu ngọc vẫn, trái tim của bà liền đau thắt lại.
Cố tình vào lúc này Vệ Ly lại muốn ra ngoài sống một mình, làm sao bà có thể yên tâm được?
Dây dưa giữa Vệ Dật và Đỗ Vân Ca, Ninh Thục Viện thân là tẩu tử đương nhiên biết rõ. Thậm chí chuyện Thượng Quan Tình Hi chính là Đỗ Vân Ca, Ninh Thục Viện cũng đã biết. Nhưng, chỉ có chuyện kiếp trước kiếp này của Vệ Ly là bà vẫn chưa biết, hiển nhiên không thể liên hệ hai người đó với nhau.
Thân phận của Thượng Quan Tình Hi đã bại lộ, nhưng thân phận của Vệ Ly lại chẳng mấy ai biết.
“Sau này có lẽ con sẽ rất ít khi về, con đã từng nói với hoàng thượng, con sẽ trả lại vị trí thế tử này cho đại ca vào thời điểm thích hợp. Bên phía nước Thiên Độc…”
“Con muốn về ư? Con không cần mẫu phi nữa hả?”
Ninh Thục Viện không đợi hắn ta nói xong, nước mắt đã tuôn rơi, ngay cả Vệ Đàn Nhã ở bên cạnh cũng vẻ mặt buồn rười rượi nhìn hắn ta.
“Nhị ca, đừng đi mà, Dung vương phủ mới là nhà của huynh, Dung vương phủ mới là nhà của huynh mà!”
Vệ Ly đã sớm không còn bất ngờ khi với phản ứng kích động quá mức của bọn họ. Hắn ta một trái một phải nắm chặt tay hai người, dịu dàng an ủi.
“Có thể nghe con nói hết đã được không? Bên phía nước Thiên độc còn vài chuyện phải xử lý, mấy ngày nữa con phải trở về, đợi giải quyết xong rồi, con sẽ không còn quan hệ gì với bên kia nữa. Con vẫn là người Dung vương phủ, chỉ có điều không phải thế tử, chỉ là nhị nhi tử của người, nhị ca của Đàn Nhã…”
“Đứa nhỏ này, con muốn dọa chết mẫu phi hả. Từ nhỏ ta đã không hiểu nổi con, sau khi con lớn càng khó có thể đoán được. Không ngờ rằng con lại âm thầm điều tra rõ thân thế của mình, thậm chí còn mò tới nước Thiên Độc gặp phụ hoàng của con. Chung quy cũng là người làm mẫu thân như ta xem thường con. Phụ vương của con nói đúng, con cái lớn rồi, cánh cứng rồi, bọn ta không quản được. Nhưng lão nhị à, cuối cùng giữa con và Thượng Quan Tình Hi là sao?”
Ngày ấy ở Ninh Thục Viện, Ly Nhi nhà bà ôm Thượng Quan Tình Hi như vậy, cả người làm mẫu thân như bà cũng vì thế mà thay đổi sắc mặt, huống chi những người khác?
“Sau này để nàng ấy làm con dâu mẫu phi được không?”
Lời nói của Vệ Ly như sấm rền nổ bên tai bọn họ, khiến Ninh Thục Viện choáng váng ngay tại chỗ.
“Con nói gì?”
Con dâu?
Đệ muội lúc trước bây giờ làm con dâu của bà?
Cảm giác này sao lại kỳ quái như vậy chứ?
Nếu Ninh Thục Viện biết người trước mắt không phải nhi tử của bà là hoàng đệ của bà, không biết sẽ có biểu cảm đặc sắc gì nữa?
Cũng may hắn ta đã có dự kiến trước nên không nói thân phận thật của mình cho bà biết, nếu không theo tính của Ninh Thục Viện, mặc dù sẽ không té xỉu cũng sẽ canh cánh trong lòng. Vì vậy để không gia tăng gánh nặng tâm lý cho bà, bí mật này, tạm thời hắn ta không định công bố.
Đương nhiên, ngoại trừ những chuyện đó ra, quan trọng hơn chính là Vệ Ly không muốn biến quan hệ mẫu tử đơn thuần trở nên phức tạp vì những thứ khác. Nhiều năm như vậy, hắn ta đã sớm quen với việc có phụ thân và mẫu thân như vậy. Người ta thường nói huynh trưởng như cha, Vệ Tử Hằng với hắn ta mà nói vừa là phụ thân, cũng là huynh trưởng. Mà Ninh Thục Viện vốn có tính tình tốt, trưởng tẩu như mẹ, là tẩu tử cũng là mẫu thân, loại quan hệ này là trạng thái thích hợp nhất hiện tại.
“Con và Vân Ca? Không, con và Tình Hi, hai người có quan hệ đó từ bao giờ?”
“Mẫu phi, chuyện này người không cần lo, người nói mình có hài lòng với người con dâu này không đã.”
Tính tình Đỗ Vân Ca thế nào, Thượng Quan Tình Hi lại có năng lực gì, tự nhiên Ninh Thục Viện hiểu rõ. Nhưng đột nhiên hoàng đệ muội ngày xưa hạ thấp tiêu chuẩn làm con dâu của mình, có phải hơi quái dị quá hay không?
Chẳng những bà thấy lúng túng, chắc cả Thượng Quan Tình Hi cũng thấy lúng túng nhỉ?
“Lần trước phụ vương trúng độc, Quỷ Y kia chính là Thượng Quan Tình Hi đóng giả thành, là nhi tử nhờ cậy nàng ấy đấy.”
Ninh Thục Viện kinh ngạc nhìn hắn ta: “Còn có chuyện này ư?”
“Nhị ca, huynh xấu quá đi, thảo nào lúc ấy muội cảm thấy Quỷ Y là lạ, hèn chi muội cảm thấy Như Yến cô cô đối xử khác biệt với nàng. Bây giờ nghĩ lại, thì ra hai người đã sớm có quan hệ không thuần khiết rồi!”
“Bây giờ nàng thế nào?” Từ khi bọn họ xuất cung chưa từng nhìn thấy Thượng Quan Tình Hi.
“Thái hậu cứ nhắc tới nàng mãi, nghe nói nàng không sao, lão nhân gia rất vui…”
Ninh Thục Viện nói được một nửa, đột nhiên nghĩ tới Linh Diên vì thế mà trả giá đắt đau đớn, bà chợt ngừng thở, ngay cả Vệ Đàn Nhã và Vệ Ly cũng trầm mặc theo.
“Đợi nàng ấy khỏe hẳn con sẽ dẫn nàng ấy tiến cung, bây giờ nàng ấy không thích hợp ra ngoài.”
Về thân phận thật của Thượng Quan Tình Hi, mặc dù lần này đã bại lộ trong lúc hỗn loạn trong cung, nhưng sau đó dưới sự cảnh cáo của thái hậu, không có ai dám bàn tán. Đặc biệt hôm nay hậu cung chết thì chết, tàn thì tàn, ngay cả tiên hoàng và Trân phi cũng mất tích, không ai dám gây chuyện vào lúc này.
“Chỗ thất thúc của con, có thời gian đi xem thử đi, thất hoàng tẩu của con…”
Ninh Thục Viện chịu đựng đau khổ trong lòng: “Thất hoàng tẩu của con, nàng chết rồi, con nhớ khuyên thất thúc của con, để đứa bé kia, nhập thổ vi an sớm một chút. Hắn cứ trông chừng thi thể như vậy cũng không phải cách! Chỉ e, con cũng không vào được hồ U Nguyệt của hắn. Hôm nay hắn đã đến tình trạng lục thân không nhận, không chịu gặp ai, cũng không chịu để ý tới ai…”
“Thế tử gia, thế tử gia, Thượng Quan cô nương bỏ qua sự ngăn cản của bọn nô tỳ, một mực muốn ra ngoài, bây giờ đã tới cửa chính rồi!”

Đúng lúc này, một tiểu nha hoàn vội vã chạy tới, Vệ Ly nhíu mày nổi giận hỏi: “Sao bây giờ mới tới bẩm báo?”
Rồi hắn ta lập tức đứng dậy ra ngoài: “Xảy ra chuyện gì?”
“Nô tỳ cũng không biết. Sau khi ngài đi, cô nương liền chủ động tắm gội thay quần áo. Không ngờ rằng sau khi xong xuôi liền đứng dậy ra ngoài, cả cản cũng không cản được!”
Vệ Ly biến sắc, trong lòng không khỏi căng thẳng. Xem ra, cuối cùng nàng ta vẫn biết. Sao hắn ta lại quên trừ hắn ta ra còn có người khác biết đầu đuôi sự việc.
Hôm nay nàng ta không còn là Đỗ Vân Ca chỉ có Đỗ gia làm hậu thuẫn từ lâu rồi. Bây giờ nàng ta có Tử Hoàng cung, thậm chí nàng ta còn là môn chủ Sát môn của Tử Hoàng cung. Thân phận như vậy, sao có thể không nhận được tin tức?
Chung quy là hắn ta quá tự tin. Vệ Ly nghĩ đến đây bước chân càng nhanh, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Thượng Quan Tình Hi.
Trong nháy mắt Thượng Quan Tình Hi muốn ra ngoài, hắn ta đứng chắn trước mặt nàng ta.
“Tạm thời nàng không thể đi được.”
Thượng Quan Tình Hi khẽ nhíu mày, không vui nhìn Vệ Ly: “Tránh ra, ta muốn đích thân đi xem nàng.”
“Không được, tình huống hiện tại của Vệ Giới không thích hợp gặp người, lỡ như tổn thương tới nàng…”
“Hắn sẽ không tổn thương ta!”
“Sao nàng lại bướng bỉnh như vậy? Tình huống hiện tại của nàng không thích hợp ra ngoài, nàng chờ thêm một chút, chờ thêm một chút được không?”
“Không được, bây giờ ta phải đi, ta phải gặp nàng. Nàng vì ta mà chết, sau khi ta tỉnh lại lại giống như con rùa đen rúc đầu rúc cổ ở chỗ này. Vệ Ly, huynh cảm thấy đó là chuyện ta nên làm sao? Ta đã nợ nàng một mạng, chẳng lẽ gặp nàng lần cuối mà huynh cũng không cho hả?
Có lẽ, chuyện không phức tạp như huynh tưởng tượng đâu. Huynh không biết, bọn Điêu Di và Linh Vô Nhai đã đi xem, người đáng lẽ phải hận Vệ Giới nhất cũng tha cho hắn, chuyện này rất bất thường. Có lẽ Linh Diên… Vậy nên ta càng phải đi xem nàng, lẽ nào huynh vẫn chưa hiểu ư? Chỉ khi tận mắt thấy nàng, ta mới có thể yên tâm! Vệ Ly, tránh ra!”
“Ly Nhi, các con đừng ồn ào nữa, Tình Hi muốn đi thì để nàng đi đi, nếu con lo lắng có thể đi theo.”
Chẳng biết Ninh Thục Viện và Vệ Đàn Nhã đã chạy tới từ lúc nào. Thượng Quan Tình Hi nghe thấy giọng nói này, trên gương mặt tái nhợt không chút máu lập tức hiện lên chút mất tự nhiên. Nàng ta nhìn Ninh Thục Viện, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Cũng may Ninh Thục Viện cười thân thiện với nàng ta: “Ly Nhi, con còn đứng ngây ra đó làm gì? Cửa lớn gió lớn, cơ thể nàng còn chưa khỏe, các con muốn đi thì đi nhanh đi.”
“Mẫu phi, vậy mọi người…”
“Thấy Tình Hi không sao thì ta yên tâm rồi. Được rồi, hai người đi đi, ta và Nhã Nhi về trước, chờ hai người rảnh rỗi lại về phủ cũng không muộn.”
Bà đã nói đến mức này rồi, hiển nhiên Vệ Ly không cần phải ngăn cản nữa.
Hắn ta rơi vào đường cùng, chỉ có thể gật đầu bảo: “Vậy mẫu phi cẩn thận, Đàn Nhã, chăm sóc mẫu phi cho tốt.”
“Muội biết rồi, hai người mau đi đi!”
Vệ Ly đỡ Thượng Quan Tình Hi vội vã muốn rời khỏi lên xe ngựa, hai người ngồi đối diện nhau không nói gì trong chốc lát, cuối cùng Tình Hi không nhịn được phá vỡ yên lặng: “Thật xin lỗi, ta không đi xem bọn họ thì sẽ không ngủ được.”
“Ta hiểu, chỉ là nàng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Mãi cho đến Phượng vương phủ, Thượng Quan Tình Hi mới hiểu những lời này cuối cùng có ý gì.
Đại môn của Phượng vương phủ, cho dù có gõ thế nào cũng không mở, trong phủ ngoài phủ đều yên tĩnh tới đáng sợ.
Thượng Quan Tình Hi nhìn đường phố phồn hoa trang nghiêm ngày xưa, bây giờ chỉ còn lại một màu đìu hiu, không khỏi chua xót một trận.
Trên đường tới đây, nàng ta đã nhìn thấy không ít phòng ốc bị phá hủy, còn có dấu thi thể bị đốt cháy lớn nhỏ trên đường, khiến trái tim nàng ta như bị đá chèn lên, đè nén đến không thở nổi.
Đặc biệt khiến người ta chua xót là kinh thành hiện tại vậy mà chẳng khác gì một tòa thành trống, điều này đáng sợ đến mức nào?
Chỉ một độc nhân đã mang đến hậu quả kinh khủng như vậy, thì ra con người lại nhỏ bé đến thế.
Ha…
Buồn cười là kế hoạch nàng ta chuẩn bị nhiều năm lại bị một độc nhân phá hỏng, thậm chí bây giờ Vệ Du Sâm sống hay chết, nàng ta cũng không biết. Thù này, cuối cùng xem như đã báo được hay chưa?
Thượng Quan Tình Hi mờ mịt.
Lúc Thượng Quan Tình Hi đang ngẩn người đờ đẫn nhìn đường phố, Vệ Ly lại ôm ngang nàng ta lên, trực tiếp nhảy lên tường vây của Phượng vương phủ.
Thượng Quan Tình Hi bất ngờ không kịp đề phòng, túm chặt lấy vạt áo của hắn ta: “Chúng ta, không nên dùng cách này chứ?”
Nàng ta liếc ám vệ của Phượng vương phủ đã giao chiến với người của Vệ Ly phía sau, có chút không đành lòng.
“Hắn đã nhốt bản thân ở đây hơn nửa tháng rồi, muốn tiến vào chỉ có cách này.”
Tuy rằng tạm thời bỏ rơi ám vệ ngoài phủ, nhưng Vệ Ly biết thử thách lớn hơn còn ở phía sau.
Quả nhiên, lúc hai người xuất hiện ở hồ U Nguyệt, tứ đại thị vệ đồng thời xuất hiện.
Khi nhìn thấy Thượng Quan Tình Hi, bọn họ đồng thời nhíu mày: “Sao ngươi lại tới đây?”
Cũng vì nữ nhân này, vương gia nhà bọn họ mới trở nên như vậy, còn tiểu vương phi cũng vì nàng ta mà chết.
Giọng điệu của Thanh Thần không tốt lắm, thậm chí còn mang theo thái độ thù địch mãnh liệt. Điều này khiến Vệ Ly rất bực bội, cố tình Thượng Quan Tình Hi lại không thèm để ý: “Ta muốn gặp bọn họ một chút, xin giúp ta bẩm báo.”
“Vương gia không tiếp khách, bất kỳ người nào cũng không ngoại lệ. Ly thế tử, xin đừng làm khó bọn họ.”
“Ta chỉ muốn xem thử thương thế của hắn. Huống hồ lúc trước hắn đã căn dặn, nơi này không hạn chế ta ra vào, chẳng lẽ các ngươi quên rồi?”
“Thượng Quan cô nương, trước khác nay khác, tình huống hiện tại của vương gia không thích hợp gặp bất kỳ ai, tất nhiên bao gồm cả ngươi!”
Sự cố chấp của Thanh Thần khiến Vệ Ly rất mất kiên nhẫn, hắn ta lập tức trừng mắt.
“Vậy ngươi đi hỏi thử đi, cuối cùng hắn có gặp hay không. Không gặp thì bọn ta đi ngay, nếu gặp thì sao? Hậu quả đó, các ngươi có gánh nổi không?”
“Ngươi…” Thanh Thần đang muốn oán giận, Thanh Dạ lập tức đứng ra: “Được rồi, đi hỏi thử đi.”
Tuy rằng vẻ mặt Thanh Thần không tình nguyện, nhưng chung quy cũng không từ chối. Bởi vì hắn biết tình huống của thất ca nhà mình quả thật không thích hợp tiếp tục nặng nề như vậy, có lẽ sự xuất hiện của hai người này là một cơ hội thì sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.