“Bẩm vương phi nương nương, thiếp thân nghe nói nương nương đã trở về nên cố ý tới đây thăm hỏi người.”
Nghĩ tới đây, nàng ta buông mắt ngồi xuống, hàng mi thật dài rủ xuống che khuất xem thường trong mắt.
Mắt Linh Diên hơi liếc sang, thu hết cái cong môi lơ đãng của nàng ta vào mắt. Nàng lập tức nheo mắt, không nóng không lạnh nhìn nàng ta.
“Hạ trắc phi khách sáo rồi, chỗ bổn vương phi không cần những thứ đó, sau này ngươi cũng không cần thỉnh an sớm tối nữa.”
“Nhưng thưa vương phi nương nương, dường như chuyện này không hợp lễ tiết. Được vương phi nương nương săn sóc là phúc khí của thiếp thân, nhưng thiếp thân không thể…”
Chẳng ngờ, Hạ Vân Hà còn chưa thao thao bất tuyệt xong, An Huệ đã không mặn không nhạt ngắt lời nàng ta.
“Hạ trắc phi, e rằng người hiểu lầm ý của vương phi nhà bọn ta rồi. Vương phi nhà bọn là là một người khá sợ rắc rối, hơn nữa rất thích sự yên tĩnh. Nàng ấy không thích ra ngoài lắm, càng không thích trò chuyện với người khác. Vì vậy vương phi thật sự không phải đang khách sáo với người mà là thực sự không thích chuyện này.”
Bị An Huệ ngắt ngang như vậy, trên mặt Hạ Vân Hà cứng đờ, trên dung nhan trắng như tuyết nhuộm một lớp màu đỏ, nàng ta mất tự nhiên nói với Linh Diên:
“Là thiếp thân ngu dốt, khiến vương phi nương nương chê cười rồi.”
Linh Diên lạnh nhạt xua tay: “Không sao, lúc trước mọi người cũng chẳng giao lưu gì, bỡ ngỡ cũng là chuyện bình thường. Quả thực hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125545/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.