“Thu hồi suy nghĩ dơ bẩn trong đầu của đệ đi!”
“A, hóa ra tam sư phụ tốt với huynh bị huynh xem là dơ bẩn hả?”
“Trưởng Tôn Vô Cấu, đệ lặp lại lần nữa xem!”
Vệ Ly thoáng cái xù lông, lập tức đổi sang bản sắc tiểu bá vương lúc lăn lộn ở kinh thành, túm lấy quần áo người nào đó kéo qua.
Dưới tiếng cười đùa cợt nhã của người nào đó, hắn ta cười lạnh một tiếng, không chút do dự đạp gã xuống hồ nước lạnh buốt.
Bạn học Trưởng Tôn Vô Cấu vốn tự cho mình là anh tuấn vô cùng, bây giờ hoàn toàn biến thành chó rơi xuống nước.
Vệ Ly không thèm nhìn gã một cái, điều khiển thuyền của mình đi xa, mặc cho người phía sau kêu thế nào cũng không định quay đầu lại.
Ngược lại là Nghê Hồng Loan và Tư Không Lăng Hạo vì đấu võ mồm hoàn toàn không để ý mặt mũi, đánh nhau loạn xạ.
Bên kia, Phong Tễ Nguyệt thông minh, bạn học Tiết Tử Hủ vốn không có ý gia nhập cuộc chiến.
Hai người thấy Vệ Ly đi qua thì trực tiếp xoay người, đáng thương Vô Cấu đã hoàn toàn trở nên dơ bẩn, không ai để ý tới.
Bên này mấy người khúc chiết quanh co, xuyên qua chân núi thấp bé nơi có thạch nhũ, vượt qua dãy núi vừa cao vừa dốc, cuối cùng cũng đến ngọn núi cao nhất trong Cửu Trọng sơn, ngọn núi thứ chín.
Vệ Ly đứng dưới chân ngọn núi thứ chín, nhìn tường thành khí cao lớn hùng vĩ khí phái do núi đá xây thành, không khỏi cảm khái nói:
“Đúng là trên núi không năm tháng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125524/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.