Bất kể có hiểu đàn hay không, chỉ cần nghe xong khúc nhạc dạo này đã biết trình độ của Úc Yên ở cấp bậc thế nào. Mọi người đều thưởng thức, nhưng nhiều hơn là ghen tị tới từ bốn phương tám hướng.
Nếu như tìm một người bình thường trong số những người này, e rằng cũng chỉ có một mình Mộ Hàm.
Nụ hôn khẽ khi xưa dẫu chỉ lướt nhẹ như lông hồng nhưng lại nóng cháy hơn cả sa mạc.
Cuối cùng dáng vẻ khi chia tay thật oanh liệt mà lại đẹp hơn cả âm nhạc.
Dẫu chuốc lấy không vui cũng vẫn hạnh phúc hơn là không có được nụ cười của người.
Mất đi rồi thì sẽ luôn khao khát.
Cánh hoa nở sớm liệu có đủ để khiến tình yêu còn lưu hương ngàn đời?
Hồi ức khiến tôi sống giữa hạ vàng.
Quên đi những thứ khác.
Những chuyện xấu xí đều đã được cảm hóa.
Cảm ơn quá khứ đã khiến đồng hoang trong mộng được phủ kín hoa sen.
Để những giọt lệ rơi hết đi.
Chỉ vì tôi may mắn khi ngày xưa không uổng phí nỗi nhớ này.
Dù thế gian có đáng sợ đến đâu, chỉ cần còn có người thì vẫn sẽ khiến tôi thấy đáng để lưu luyến.
Chỉ cần có người sẽ khiến tôi thấy đáng để lưu luyến.
Ánh sáng từ ngọn đèn chiếu sáng cây vĩ cầm cũ khiến tôi không thể nào dối trá.
Cảm giác ấm áp từ cành cây đọng tuyết thật sự đã từng tồn tại, không thể nào tan biến.
Hồi ức vui vẻ lại càng khiến người mê muội hơn là khi chân chính kề bên nhau.
Những chuyện không vui cũng trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125510/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.