Đêm đó, trong ngôi miếu nát ở thành nam.
Vệ Ly mặc trang phục đen chợt xoay người đáp xuống trong bóng đêm, vững vàng đáp xuống bên cạnh người nào đó đang đứng trong sân mà ngắm nhìn ngàn sao khắp trời.
“Thất hoàng thúc, muộn thế này rồi còn tìm con tới, có chuyện gì thế?”
Vệ Ly ngáp một cái đầy vẻ thiếu lễ độ, chậm rì rì lắc lư đi tới trước bóng đen cao lớn kia, híp mắt đánh giá hắn một cái rồi liền nhíu mày.
“Sao thế này? Con từ xa xôi chạy tới đây, người không thể cười với con một cái sao?’
Vệ Giới chậm chạp quay người, để lộ ra một gương mặt góc cạnh dữ tợn đáng sợ.
Cho dù là Vệ Ly đã quen nhìn hắn như vậy thì cũng không nhịn được là rùng mình một cái: “Người sao vậy? Sao sắc mặt khó coi thế?”
“Một canh giờ trước, Văn Xương hầu phủ bị diệt rồi.”
“Shhh!” Vệ Ly hít ngược một hơi khí lạnh, bất giác nhìn về phía Văn Xương hầu phủ: “Không… không cháy mà. Sao lần này yên tĩnh thế?”
Vệ Giới thờ ơ nhìn chăm chú về phía trước: “Không phải yên tĩnh, mà là… còn chưa đến lúc.”
“Ý của thất hoàng thúc là…”
Cuối cùng ánh mắt của Vệ Giới cũng chuyển tới trên mặt Vệ Ly: “Còn nhớ lời ta từng nhắc nhở ngươi không?’
Nụ cười trên mặt Vệ Ly cứng lại, ánh mắt chợt lạnh: “Thất hoàng thúc có lời gì xin cứ nói thẳng.”
Vệ Giới nhìn sắc trời nặng nề, đôi mắt sâu không thấy đáy, ngay cả lời nói ra cũng hư vô mờ mịt.
“Hôm nay gọi ngươi tới đây là muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125494/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.