Hắc Khuyết cảm thán xong, vỗ vai Vệ Giới liên tục: “Dù kết quả như thế nào, ta vẫn sẽ ở bên cạnh đứa bé này. Ngươi nói đúng, nó quá đáng thương, có thể sống được một ngày thì là một ngày!”
Hắc Khuyết đi rồi, Vệ Giới sững sờ đứng trước giường, nhìn thân thể gầy yếu của nó, lúc lâu cũng không nói gì.
Hơn nửa canh giờ sau, Linh Diên uể oải đi đến. Nàng thấy Vệ Giới ngồi trên giường, ngạc nhiên nhíu mày. “Sao ngươi lại ở đây? Đã xong chuyện rồi sao? Nào, nhường đường một chút, ta phải rút kim.”
Vệ Giới ở bên cạnh nhìn nàng, giọng điệu nghiêm túc chưa từng có từ trước đến nay: “Đứa bé này, có thể cứu được không?”
Linh Diên hơi nghiêng đầu, không hiểu nhìn: “Ngươi sao thế? Một canh giờ trước ta đã nói với ngươi rồi còn gì? Có thể cứu được, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải mang đến cho ta những vị thuốc kia!”
“Vậy nếu ta không lấy được thì sao? Ngươi cứ thế trơ mắt nhìn nó chết?”
“Không lấy được ấy à, đợi đến lúc đó rồi nói. Hiện tại ta phải rút kim, mau nhường đường!”
Vệ Giới đột nhiên đứng dậy, nắm chặt cổ tay nàng: “Nếu ta nói, không tiếc bất cứ giá nào ngươi cũng phải cứu sống nó thì sao? Những vị thuốc kia của ngươi, ta phải trả giá nào mới có thể có được? Nói!”
Linh Diên hơi nhăn mày. Nàng nhìn Vệ Giới thay đổi sắc mặt xoành xoạch, không vui ngước mắt lên: “Ngươi làm ta đau đấy, buông ra. Ta nói, ngươi làm ta đau, buông ra!”
Vệ Giới như không nghe thấy tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125484/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.