“Sao ta có thể nói hươu nói vượn chuyện này được chứ? Đó chính là huyết mạch duy nhất còn lại của chủ tử chúng ta, ta quan tâm chuyện này hơn ai hết. Yên tâm, tất cả mọi thứ đều đang tiến triển tốt, mạng của tên chó Vệ Du Sâm sớm muộn gì cũng bị xơi tái thôi.”
Khi nhắc tới Vệ Du Sâm, đáy mắt Lưu Anh lóe lên chút tàn nhẫn rồi biến mất, dù là Như Yên thì khi nhìn tim cũng đập nhanh hơn: “Ngươi, trong bốn người chúng ta chỉ có mình ngươi biết võ công, nếu như đã có thể rời khỏi nơi lao tù này rồi sao lại còn muốn quay về chứ?”
Lưu Anh nhìn chằm chằm nàng: “Nếu như là ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?”
Như Yên nghẹn họng, hơi tròn mắt, giọng nói yếu ớt: “Ta không muốn sau này mộ phần của nương nương đến cả một người hóa vàng cũng không có, Lưu Anh, ngươi hiểu ý ta không?”
Nghe vậy, Lưu Anh ôm cổ nàng thật chặt: “Nha đầu ngốc, dù sau này chúng ta có chết hết đi nữa, trước mộ phần của nương nương cũng sẽ có người hoá vàng thôi, vì vậy ngươi cứ yên tâm đi!”
Như Yên nước mắt lưng tròng nhìn Lưu Anh: “Thật, thật sao?”
“Thật, đó là sự thật đấy, bởi vì…”
Sau khi Lưu Anh nói nhỏ bên tai Như Yên một câu, cả người Như Yên chấn động, cứng đờ tại chỗ, nàng không thể tin nổi ngước mắt: “Ngươi…”
“Tin ta, đây là sự thật đấy, bởi vì ta đã tận mắt nhìn thấy nương nương tắt thở mà, nương nương vì muốn chờ ta nên đã giả chết, lừa những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125482/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.