“Lần hồi kinh này ngươi phải chuẩn bị để đối phó cho tốt…”
Linh Diên nhếch miệng: “Sau khi gả cho ngươi ta đã luôn sẵn sàng rồi. Yên tâm, ta biết rõ ngươi đang nói gì. Trong lòng ta nắm chắc.”
Vệ Giới nhắc nhở rõ ràng như thế xem ra là sắp có hành động lớn gì rồi. Kỳ thật nghĩ lại thì tên Tố Quang này đúng là không đáng để hắn phải phí công chạy đến nước Yến như vậy. Nàng cũng không tin mấy ngày nay hắn lại yên lặng đợi ở đó.
Thoạt nhìn nam nhân này chẳng làm gì cả, nhưng thực tế trong bụng đã sớm bày đủ mưu kế rồi nhỉ?
“Ngươi nói xem tên Ngọc Ngân kia tìm Công Tử Diễn làm gì nhỉ? Còn bỏ ra nhiều công sức như vậy nữa?”
Vệ Giới khoan thai ngả lưng ra sau, cười cười đến sởn gai ốc, không biết có ý gì.
“Ngươi cứ đợi rồi xem.” Bộ dạng kia rõ ràng đã biết được cái gì đó rồi, nhưng cho dù Linh Diên có nói bóng nói gió thế nào đi chăng nữa hắn cũng không trả lời.
Hai ngày sau, Vệ Giới nhận được thư từ kinh thành, sau khi xem xong sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi. Ánh mắt mang theo nghi vấn của Linh Diên nhìn về phía hắn, hỏi hắn: “Sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Thanh Thần, nhanh chóng hồi phủ!” Vệ Giới ra lệnh một tiếng, Thanh Thần giơ roi ngựa lên, xe ngựa đột nhiên tăng tốc. Dưới tác dụng của quán tính, Linh Diên bị lắc đến đầu óc choáng váng, bất đắc dĩ phải giữ chặt lấy tay Vệ Giới: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125480/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.