Linh Diên đứng phắt dậy, vì tức giận mà toàn bộ lồng ngực đều đang phập phồng, không ngờ rằng người nào đó thấy phản ứng này của nàng, một giây trước còn hung thần ác sát, giây sau đã bật cười.
Linh Diên ngơ ngác nhìn nam nhân cười rộ lên lại dịu dàng như gió xuân, trong lúc nhất thời có chút trở tay không kịp. Lửa giận cả người cũng bất giác tan thành mây khói.
Trong đầu nàng không ngừng vang vọng một câu ——
Vệ Giới biết cười?
Vệ Giới vậy mà lại cười với nàng?
Sau khi Vệ Giới giận tới muốn giết người, lại cười?
Không hiểu sao, tự nhiên dần dần Linh Diên có cảm giác sởn gai ốc. Nụ cười của tên này quá bất thường.
Không được, nàng không thể tiếp tục ở lại đây nữa, nàng phải rời khỏi.
Linh Diên nghĩ xong không chút do dự chạy tới xe ngựa. Mấy người Thanh Thần nhìn bóng lưng của nàng, rồi ngơ ngác nhìn vị chủ tử khóe môi còn treo nụ cười kia.
“Chuyện, chuyện gì xảy ra vậy?”
Vệ Giới thu lại ý cười nhàn nhạt bên môi, không mặn không nhạt liếc bốn người: “Nên làm gì thì làm đi!”
Bốn người rụt cổ cúi đầu, chỉ là bắt đầu giao lưu bằng mắt.
Trời ạ, vừa rồi bọn họ không nhìn nhầm chứ, gia nhà bọn họ vậy mà đùa giỡn tiểu vương phi đến mức bản thân không nhịn được sụp đổ hình tượng?
Vệ Giới liếc về phía xe ngựa, nhớ tới bộ dạng phồng má như ếch xanh và phát cáu của nha đầu kia vừa nãy, lắc đầu thở dài, đồng thời không nhịn được cong môi, xem ra nha đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125475/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.