“Haiz, các ngươi nói xem, sao Tả tướng phủ này lại bị…”
“Suỵt, ngươi còn cần đầu hay không? Nghe nói vì việc này mà bây giờ hoàng thượng đang nổi trận lôi đình, lúc này ai mà dám nhắc tới chứ?”
“Ai dám nhắc tới? Ngươi xem bây giờ có ai không bàn tán về việc này, coi bộ dạng nhát gan của ngươi kìa!”
“Các ngươi có cảm thấy, Tả tướng phủ này bị diệt, có thể là liên quan tới sự kiện mười hai năm trước không?”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người mặt mày hoảng sợ nhìn sang tên kia: “Ngươi đúng là cái gì cũng dám nói.”
Người nọ cười lạnh một tiếng: “Bọn họ dám làm còn sợ người khác nói à? Ta thấy cửa lớn của Tả tướng phủ, trên nóc nhà vậy mà đều treo vải trắng chói mắt, trên đó viết…”
“Còn có chuyện này ư? Trên đó viết gì?”
Người nọ thờ ơ uống hớp trà, sau đó chấm nước trà viết lên bàn một chữ. Nhìn thấy chữ kia, ba gã hán tử ngồi cùng bàn trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, nhao nhao khó tin nhìn về phía gã ta: “Lời này là thật chứ?”
Người nọ trầm mặc: “Ngươi thấy ta giống nói giỡn hả?”
Ba người đồng loạt cúi đầu nhấp một ngụm trà, sắc mặt hoảng loạn nhao nhao rời khỏi trà lâu. Người nọ liếc bộ dạng chạy trối chết của bọn họ, không khỏi phì cười một tiếng, sau đó tùy ý ném bạc vụn, đứng dậy rời khỏi.
Linh Diên liếc thị vệ phía sau, thị vệ kia nhìn cũng không thèm nhìn, mặt không thay đổi đứng đấy.
Linh Diên nhướng mày, nhìn về phía An Ny: “Đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125467/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.