Sự tự tin trong ánh mắt Linh Vô Nhai khiến Ly Diên lung lay đôi chút. Nàng hơi liếc mắt, nhìn về phía Mộ Thiến bên cạnh với vẻ nghi vấn, nhận lại được ánh nhìn dịu dàng của bà: “Vô Nhai thúc thúc của ngươi nói đúng đó. Căn cơ của Linh gia trang chúng ta sâu dày hơn nhiều so với những gì ngươi tưởng tượng. Cho nên, ngươi không cần quá lo lắng đâu, muốn làm gì thì cứ làm. Dù sao thì xảy ra chuyện đã có chúng ta chống đỡ. Diên Nhi nhà chúng ta không phải người mà bọn họ có thể chi phối được.”
Linh Vấn Thiên nhướng mày, nhìn về phía Ly Diên: “Nha đầu, nghe thấy chưa? Xảy ra chuyện đã có gia gia che chở. Ngươi không cần sợ. Giờ lo lắng không còn nữa rồi, có phải là có thể an tâm chuẩn bị lễ nhập gia phả rồi không?”
“Gia gia, hình như ta không tìm được lý do từ chối nữa rồi. Mọi người tốt với ta như vậy, ta phải làm sao mới có thể báo đáp mọi người được đây?”
Ly Diên nhìn Linh Vấn Thiên với vẻ mặt đầy bất lực, bối rối cắn môi. Rất khó để tưởng tượng nếu không có Linh gia thì còn có Ly Diên của ngày hôm nay hay không.
Đối với Linh gia, trừ biết ơn ra, gần như nàng cũng chỉ còn biết ơn.
“Đứa trẻ ngốc, ngươi nói muốn báo ân, vậy chúng ta thì sao? Những gì ngươi bỏ ra vì Linh gia trang mấy năm nay, có phải là chúng ta cũng cần dùng giá trị để cân nhắc một chút, sau đó báo đáp lại cho ngươi từng cái một hay không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125455/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.