Nhìn đáy mắt thất ca nhà mình hung thần ác sát, Thanh Thần dù to gan cũng không dám đáp lại câu “giành ăn” của hắn, chỉ có thể dùng ánh mắt ai oán nhìn Vệ Giới, nhận mệnh làm gã sai vặt phục thị. Nhưng mỹ thực thật sự quá mê người, mỗi lần Vệ Giới đưa vào trong miệng một miếng, nước bọt của Thanh Thần không cầm được lại nuốt. Ánh mắt trần trụi kia, dù là Vệ Giới đã nhìn rồi cũng không khỏi cảm thấy uy hiếp quá lớn. Nhưng ai bảo hiện tại mình như xác ướp, động cũng không động được, chỉ có thể dùng ánh mắt khó chịu của mình, hung hăng như là uy hiếp nhìn chằm chằm Thanh Thần. Thật ra, dù lúc này Thanh Thần thật sự cướp đồ ăn, chỉ sợ Vệ Giới cũng không thể làm gì hắn ta. Nhưng hắn ta lại không muốn bởi vì màn này mà hủy đi huy hoàng nửa đời sau vốn có của mình. Bởi vì hầu hạ tốt vị gia này thì tương lai mới có thể có càng nhiều thịt để ăn. Ai bảo thất ca nhà hắn ta không phải ai khác mà là vị hôn phu quang minh chính đại của thần trù Ly Diên chứ? Bên Thanh Thần dày đặc mây đen, Minh Nguyệt sơn trang nơi kia lại là một mảnh hài hoà. Công Tử Diễn từ bên ngoài trở về ngạc nhiên nhìn một bàn lớn tràn đầy mỹ thực, khi hắn biết đây là Ly Diên tự tay làm thì càng thêm không thể tưởng tượng nổi. “Vốn tưởng ngươi nói ngươi biết nấu cơm chỉ nói là nói mà thôi, không nghĩ tới, ngươi biết không ít. Nhiều như vậy đều là một mình ngươi làm ra?” “Nào có khoa trương như vậy. Đầu bếp của ngươi đã phụ giúp với ta, không có bọn họ giúp đỡ, ta cũng không làm được nhiều món như vậy. Nhanh, nếm thử đi, xem có ngon không?” “Sắc hương đều đủ như vậy, sao có thể không ngon được?” Công Tử Diễn tiện tay gắp lên một cây cải dầu, đưa vào miệng, nhai kỹ. Lát sau vô cùng cảm khái nói: “Một đĩa cải xào dầu cực kỳ đơn giản mà ngươi cũng có thể làm làm ra được tiêu chuẩn cấp đại sư. Ly Diên à Ly Diên, còn có cái gì ngươi không biết nữa không?” Ly Diên cũng nghiêm túc, “Cầm Kỳ Thư Họa. Những thứ này ta không biết.” Trên thực tế, hiện tại nàng cầm bút lông để viết không được tốt. Dực ca ca, Vận tỷ tỷ lấy chuyện này ra không ít lần để cười nàng nữa. “Ngươi thật sự không biết?” Công Tử Diễn ngước mắt nhìn nàng một cái, “Ngay bản chép tay giữ lại của truyền kỳ Vương phi có thể đọc hiểu, ngươi nói ngươi không biết Cầm Kỳ Thư Họa?” Nói ra ai tin chứ? Ly Diên khoát tay, “Chuyện này sao có thể đánh đồng chứ. Haizz. Nói đến chuyện này, nơi này của ngươi có bút mực không, bút máy cũng được, còn cả bút chì nữa, đều đưa cho ta một rương. Bút lông này ta không quen dùng.” Trong mắt Công Tử Diễn chậm rãi tỏa ra ý cười: “Ta đã nói rồi. Sao ngươi có lòng tốt nấu cơm cho ta chứ. Xem ra ngươi có mục đích không đơn giản mà! Đều đưa đến một cái rương. Lời này cũng chỉ có ngươi dám nói!” “Một câu thôi, đưa hay không đưa!” Lông mày Ly Diên nhướng lên, cười giống như không cười nhìn hắn. Công Tử Diễn bất đắc dĩ lắc đầu, “Ân nhân cứu mạng đã phân phó, tiểu nhân sao dám từ chối? Đợi lúc nào ngươi về, ta sẽ phái người đưa đồ cho ngươi. Lần này ngươi hài lòng chưa?” Ly Diên nghe, chạy đến bên cạnh Công Tử Diễn, khi hắn còn không chưa kịp phản ứng, “chụt” một cái, hôn một cái trên mặt của hắn.
Trong giây lát, Công Tử Diễn theo bản năng nhìn xung quanh. Ly Diên buồn cười nhìn hắn: “Yên tâm, nơi này chỉ có hai chúng ta, không ai trông thấy!” Công Tử Diễn lập tức lấy khăn tay ra, như có chuyện dùng sức lau mặt, ghét bỏ không thôi trừng mắt nhìn ai đó béo mập đang cười trên nỗi đau của người khác: “Ngươi có thấy buồn nôn hay không hả. Đây chính là nụ hôn đầu của công tử ta, nếu bị thuộc hạ nhìn thấy, chỉ sợ trong phòng này đã có một đám té xỉu rồi!” Ly Diên không để ý lắm khoát khoát tay, một mặt ngạo kiều: “Xuỳ, có thể được bản cô nương hôn, đây chính là phúc khí mà ngươi tu luyện. Ngươi đừng có mà ở trong phúc không biết hưởng. Người khác có muốn, ta còn lâu mới cho!” Công Tử Diễn bị mặt dày của nàng làm cho sặc mà trực tiếp phun trà ra: “Khụ khụ khụ, khụ khụ. Ngươi cảm thấy, ngươi cảm thấy, nam nhân kia nhìn thấy gương mặt này của ngươi có thể hôn được chắc?” Nếu là đổi lại người bên ngoài có lẽ sẽ bị đả kích, nhưng tim của Ly Diên đã sớm luyện thành Kim Cương Bất Hoại, chịu đựng được bất kỳ loại đả kích nào, không thèm để ý nhún vai: “Ngươi thì biết cái gì? Có thể hôn được gương mặt này, đều là chân ái, chân ái!” Công Tử Diễn thu liễm ý cười, nhìn nàng chăm chú. Sau một lúc lâu, mới đột nhiên nói một câu: “Diên nhi, không phải ta đả kích ngươi, mà nếu ngươi cứ ôm mục đích này, sợ rằng cả đời này ngươi cũng không tìm được chân ái!” Ly Diên không buồn không giận, chỉ cười nhạt một tiếng: “Người sống một đời, nào có nhiều chỗ hoàn mỹ như vậy? Ông trời ban cho ta ngón tay kỳ diệu như thế, giúp ta hành y tế thế, sao có thể lại cho ta một khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết chứ? Như vậy cũng không phải là người nữa mà là thần. Giống như ngươi, cho dù có trong lòng tràn đầy khát vọng, nhưng thân thể không theo nổi, không phải cũng lãng phí sao?” Công Tử Diễn sửng sốt mấy giây đồng hồ, hình như nhớ ra gì đó, nụ cười trên mặt cũng biến thành chua chát, gượng cười nói: “Ngươi nói đúng. Trên đời này nào có người hoàn mỹ như vậy?” “Nào nào nào, làm gì vậy. Lời này của ta vốn có ý khích lệ ngươi, cũng không phải để nhìn ngươi âm thầm thương đau. Chẳng lẽ ngươi không tin trình độ của ta? Có ta ở đây, bệnh của ngươi có thể trị tận gốc. Nói đến cái này khiến ta nhớ đến một thứ. Chỗ của ngươi có Cố Nguyên đan không?” Cố Nguyên đan? Công Tử Diễn ngưng thần nghĩ một hồi rồi nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có. Ngươi muốn thứ này làm gì?” Không có như trong dự liệu. Ly Diên thở dài, “Cố Nguyên đan này với đan điền của ngươi có tác dụng bổ sung rất tốt, dù là tái tạo lại huyết mạch hay là chữa trị. Đáng tiếc, đan dược thượng phẩm trong thượng phẩm này chỉ sợ dùng tiền cũng khó mua nổi.” Ngay cả Bất Dạ thành cũng không có, vậy khả năng tìm thấy ở đại lục Tứ Phương cũng cực kỳ nhỏ. Có điều —— “Mặc dù ta không có Cố Nguyên đan nhưng lại có đơn thuốc, ngươi cần chứ?” Hai con ngươi vốn đang ảm đạm nghe xong lời của Công Tử Diễn đột nhiên kích động mở ra. Một thìa cháo gà được nàng đưa vào trong miệng bởi vì dùng sức quá mức, người nào đó đầu tiên là bị thìa đánh vào răng, sau đó lại bị thìa làm sặc. “Ta nói này, ngươi, ngươi đây có phải quá kích động rồi không?” Ly Diên lại không để ý tới hắn, “Ngươi, ngươi thật sự có đơn thuốc? Của Cố Nguyên đan?” Công Tử Diễn kinh ngạc gật đầu, “Đúng vậy, có, cần phải vui vẻ như thế hay không? Cho dù có thì sao chứ, ngươi cũng không thể luyện ra.” Ly Diên chỉ lo vui vẻ lại quên mất điều quan trọng nhất. Muốn luyện chế Cố Nguyên đan nhất định phải là Tông Sư cấp trở Luyện Dược sư trở lên. Mà Ly Diên mặc dù y thuật, độc thuật cao, nhưng lại không phải là Luyện Dược sư.
Nàng không có tư cách này. Ly Diên mấp máy môi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi cũng biết, làm thế nào mới có thể thành luyện dược sư chứ?” Công Tử Diễn nhìn nàng nghiêm túc, mà thực lực của nàng cũng không có khả năng thành Luyện Dược sư, lúc này cũng không giấu diếm: “Thật đáng tiếc, công hội Luyện Dược sư ở Long Đế, mà thực lực của ngươi bây giờ chỉ sợ là không thể. Không có được sự đồng ý của công hội Luyện Dược sư, ngươi không cách nào nhập môn được.” “Vì sao nhất định phải đi Long Đế?” “Bởi vì chỉ có Long Đế mới có điều kiện và hoàn cảnh, linh lực tốt nhất để tu luyện.” Hạn chế, lại là hạn chế. Đoạn đường đến đây, từ mà Ly Diên nghe được nhiều nhất có liên quan đến Long Đế chính là hạn chế. Lúc này trong lòng không khỏi tràn ra sự chán ghét, “Xem ra, ta càng phải cố gắng một chút, mới có thể vào được đế quốc cao cấp này?” “Sao rồi,” Công Tử Diễn lại xem thường: “Long Đế cũng không tốt như trong tưởng tượng của các ngươi. Nhiều người đợi cho bạc cả đầu cũng muốn lao đến nhưng lại không hề biết, đứng ở nơi càng cao thì rơi càng thảm. Ngươi còn trẻ, tương lai đường còn rất dài, tuyệt đối không nên mù quáng, chuẩn bị cơ sở cho tốt mới là quan trọng nhất. Ta nói như vậy, ngươi hiểu chứ?” Ly Diên hiểu rõ. Lời này nàng đã nghe qua nhiều lần ở Hồng Tà. Nhưng khi đổi người nói, ý tứ lại chênh lệch rất nhiều, nhất khi người này lại là Công Tử Diễn. “Ta hiểu, nhưng học không có điểm cuối, lại cộng thêm Long Đế không biết là chuyện của năm nào tháng nào. Không bằng ngươi cứ để ta chép lại đơn thuốc, để ta nghiên cứu một chút? Còn có, chỗ ngươi có ngươi bí kíp nhập môn gì tốt cũng đưa cho ta xem một chút đi.” Công Tử Diễn nhịn không được liếc nàng, “Ngươi thật đúng là không hề khách khí.” Ly Diên nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra răng trắng: “Đây là đương nhiên. Nếu như ta trở thành Luyện Dược sư, tương lai mặt mũi của Công Tử Diễn ngươi không phải cũng thêm sáng hơn à?” “Ha ha, vậy ta phải thực sự chờ rồi!” Công Tử Diễn bị sự tự tin của nàng chọc cười. Ly Diên nghe hắn nói chuyện như vậy, liền yên tâm. Hiện tại nàng vô cùng may mắn. Có thể kết giao được người thần kỳ như mèo may mắn là Công Tử Diễn, có hắn ở đây, tương lai nếu nàng cần gì, chẳng phải là nói một câu là xong? Càng nghĩ, trong lòng càng đắc ý, khóe miệng không khống chế được giương lên. Công Tử Diễn nhìn thấy không khỏi lắc đầu. Còn nói hắn tham tiền, hắn thấy rõ nàng còn tham hơn hắn nữa. Dùng xong bữa trưa, Công Tử Diễn thuận miệng hỏi Phong hộ pháp: “Nghĩa phụ lúc nào quay về? Lần này đã qua nửa tháng, sao lại không có chút tin tức nào vậy?” Phong hộ pháp có chút do dự, “Khởi bẩm thiếu thành chủ, thành chủ đại nhân không liên hệ với người của chúng ta, cho nên tạm thời cũng không biết lúc nào ngài ấy trở về.” Công Tử Diễn nghe nói vậy thì trầm mặc. Hắn biết, nếu nghĩa phụ không chủ động liên hệ, người của họ sẽ không cảm nhận được hành tung của ông ấy, lúc này bất đắc dĩ xua tay: “Thôi, dù lão nhân nói chuyện không đáng tin cậy cũng không phải ngày một ngày hai. Vậy đi, bên kia có tin tức, ngươi báo lại cho ta.” “Vâng, xin công tử yên tâm.” Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng của Hoa hộ pháp, “Khởi bẩm công tử, Ngọc Ngân, Ngọc thái tử cầu kiến.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]