Lời này của Ngọc Ngân nói ra cũng không có ai thực hiện, nên ầm ĩ vẫn là ầm ĩ.
Lúc này, mọi người mới phát hiện ra, quả thật giống như lời người nào đó vừa mới nói, cũng không nhìn thử đây là địa bàn của ai.
Đúng vậy, nơi này là Bất Dạ thành, là địa bàn của Công Tử Diễn. Đám người bọn họ có thể ở lại nơi này đã là sự nhân từ của đối phương. Lần này nếu không có Bất Dạ thành bảo vệ, đám bọn họ chỉ sợ sớm đã chết trong miệng của thây ma.
Trải qua mấy ngày, phàm là mỗi một câu nói của Công Tử Diễn, hắn đều dùng hành động thực tế để làm.
Dù những người bị mắc kẹt trên núi nhưng vẫn có thể sống sót đi xuống được.
Trời lạnh, bọn họ đói không chịu được, lạnh không chịu nổi, có ăn có uống, thậm chí còn có thể tu luyện, hoàn cảnh như vậy, đối xử như thế, với những tù nhân như bọn họ thật sự tốt hơn rất rất nhiều.
Nhưng hôm nay, có một tên điên từ nơi nào nhảy ra, ở đây kêu to, la lối, nhục mạ ân nhân của bọn họ?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người cũng không khỏi tự chủ rơi trên người còn đang giãy giụa. Theo ánh mắt khinh thường, tiếng cầu xin tha thứ của Ly Hồng Đào cũng truyền tới từ xa.
“Công tử, xin công tử cân nhắc chuyện nó tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, bỏ qua cho nó được không? Đứa nhỏ này vừa tỉnh dậy, còn không hiểu rõ tình hình ở đây. Cầu xin công tử lại cho nó một cơ hội. Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125445/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.