“Cảm ơn!” Vệ Giới từ trong hồi ức ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt tròn trịa của Ly Diên, cảm động và khắc ghi từ tận đáy lòng nói một câu.
Đầu tiên Ly Diên sững sờ, sau đó không để bụng lắm lắc đầu: “Được rồi, khách sáo với ta như vậy làm gì? Còn không ăn thì sẽ nguội đó.”
Ly Diên cảm thấy hiếm hoi khi nghe được hai chữ “cảm ơn” từ trong miệng Vệ Giới, vì vậy chẳng những không phàn nàn mà tâm trạng còn vui vẻ hơn rất nhiều, trong quá trình đút ăn cũng cực kỳ ra sức.
Nếu chuyện này bị mấy huynh đệ nhà mình nhìn thấy, nhất định sẽ mắng nàng là người có người yêu thì quên ca ca, bị một gương mặt xác ướp mê hoặc như vậy, đúng là hết thuốc chữa!
Có lẽ là đã lâu chưa ăn uống nên Vệ Giới thật sự đói bụng, hoặc là tay nghề của Ly Diên thật sự không tệ, nàng đút, hắn há mồm, nhai nuốt. Hai người phối hợp không chê vào đâu được, chỉ gần nửa canh giờ mà đồ ăn đã bị quét sạch. Nhìn bát cơm sáng bóng, Ly Diên cảm thấy rất có thành tựu.
“Sao rồi? No chưa? Chưa no ta đi lấy thêm cho ngươi.”
Vệ Giới mặt không biểu cảm, trong mắt lại tràn ra một chút dịu dàng: “Tuy rằng tài nấu nướng của ngươi không tệ, nhưng vẫn nên ăn ít một chút thì hơn. Ăn nữa sẽ khó chịu.”
Ly Diên cười như không cười nhướng mày với hắn: “Được đấy, còn rất có tự chủ, không tệ. Vậy ngươi nghỉ ngơi một lát đi, ta xuống dưới dọn dẹp.”
Vệ Giới cứng ngắc nhẹ gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125443/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.