Trong trí nhớ chả hắn chỉ có giọng nói của mẫu thân mới ấm áp lòng người như vậy, cũng chỉ có mẫu thân mới có thể khiến lòng hắn hoàn toàn yên bình trở lại.
Là ai?
Là ai ở bên tai hắn, dùng lời nhỏ nhẹ khẽ gọi hắn như vậy?
“Rõ ràng vừa nãy đã mở mắt ra mà, sao lại bắt đầu động kinh rồi?”
Ly Diên khẽ nhíu mày, nhéo lỗ tai hắn: “Này, ngươi có nghe thấy gì không? Nghe được thì tỉnh lại cho ta, ta có lời muốn hỏi ngươi. Này!”
Nếu như Ly Diên biết lúc này người nào đó xem nàng thành mẫu thân của mình thì không phải nhéo lỗ tai mà là cắt lỗ tai.
Xem, chỉ là giọng hơi cao một chút xíu, người nào đó đã không vui nhíu mày, cả người còn tỏa ra khí lạnh không tên.
Ly Diên như phát hiện sự thay đổi của hắn, bất giác tăng thêm lực trong tay. Quả nhiên, dưới cái tay màu đen của nàng, Vệ Giới cuối cùng chậm rãi mở mắt.
Sau khi hắn mở mắt, đôi mắt vẫn chưa có tiêu cự, trống rỗng nhìn chằm chằm vào phía trước, sau khi cảnh vật trước mắt từng chút từng chút tụ lại mới khôi phục lại đôi mắt sâu không thấy đáy ngày xưa.
Đến khi hắn thấy rõ người trước mắt không phải người quen thuộc trong trí nhớ của mình, thất vọng trong mắt bị Ly Diên thấy rõ.
Nàng lập tức bộc phát: “Xì, nhìn dáng vẻ của ngươi, hình như rất thất vọng nhỉ? Thế nào? Trở mặt nhanh như vậy hả? Có phải dáng vẻ của ân nhân cứu mạng là ta khiến ngươi rất chán hay không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125441/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.