“Trước khi chủ nhân vào Long đế quốc, bất kỳ tin tức nào liên quan đến ta, mẫu ta, và cả chủ nhân, ta đều sẽ giữ kín. Đây là chuyện ta đã đồng ý với mẫu thân ta, quyết không nuốt lời. Hi vọng ngươi cũng có thể giữ kín miệng. Đừng hỏi ta vì sao, vì ta cũng không biết. Nhưng điều kiện tiên quyết là vì tốt cho chủ nhân. Nếu đã là vì tốt cho người, vậy chúng ta tự nhiên phải tuân theo. Ngươi nói xem.”
Bạch Tra luôn ghi nhớ lời dặn dò của ngân long khi trước, đó là vấn đề mang tính nguyên tắc, có thế nào cũng không thể thỏa hiệp.
Hắc Thuần không phải lần đầu nghe nói, tất nhiên cũng sẽ nghiêm túc trong phương diện này: “Như vậy thì coi như không có gì đi. Trời cũng tối rồi, có phải ngươi nên hành động rồi không?”
Bất tri bất giác, trời đã tối rồi. Bạch Tra chưa quên trách nhiệm của mình, liền gật gật đầu rồi hóa thành một luồng sáng trắng, biến mất trước song cửa.
Hắc Thuần ngáp một cái đầy tao nhã, cũng chui vào đan điền của Ly Diên.
Ngày hôm sau, trên trời có mưa mùa đông, lạnh đến mức khiến người ta run rẩy cả người. Tuy mưa không lớn, nhưng cũng gây ra rất nhiều bất tiện cho việc mở đường.
Dù là như vậy, dưới sự dẫn dắt của Bạch Tra, người đi dò đường phía trước cũng đã phát hiện ra một lối đi do nó thức suốt đêm để đào ra, lập tức báo cáo chuyện vui mừng này cho Công Tử Diễn.
Sau khi Công Tử Diễn nghe nói liền đội mưa đi tìm hiểu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125433/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.