Chương trước
Chương sau
Uy hiếp, tiểu tử này lại dám uy hiếp hắn ta!
Lăng Tễ Phong bùng nổ!
Nếu không phải mặt của tam đệ nhà hắn ta thật sự không dễ chọc, hắn ta rất muốn một dùng một tát thức tỉnh hắn!
Đáng thương hắn ta là một kẻ bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, cả nghĩa phụ và đại ca cũng kiêng kỵ Vệ Giới, làm sao hắn ta dám trêu vào?
Kết quả, sau khi lung lay mấy vòng, Lăng Tễ Phong vẻ mặt thất bại, nghẹn tới giọng ồm ồm, giận dữ trừng hắn: “Nói đi!”
Vẻ mặt kia, muốn ấm ức bao nhiêu thì ấm ức bấy nhiêu.
Vệ Giới khẽ nhướng mày, mặc dù trên mặt không biến sắc, nhưng trong mắt lại tràn ra một vòng ý cười hiếm có.
“Nhị ca, đây là lệnh bài của ta, sau khi về kinh, huynh hãy…”
Hơn nửa canh giờ sau, Vệ Giới bàn giao xong, từ dưới đất ngồi dậy, nhìn về phía Lăng Tễ Phong đang gục đầu: “Sau khi chuyện xong, đệ đệ ta sẽ tặng huynh một kinh hỉ.”
Lăng Tễ Phong lập tức ngẩng đầu lên, trên mặt là hưng phấn không che giấu được, Vệ Giới thấy mà vô cùng cạn lời.
Nhị ca này, không thể chững chạc một chút hả?
Làm hại hắn có đôi khi thật sự cho rằng mình đang trông trẻ.
“Đến lúc đó huynh sẽ biết, yên tâm, đảm bảo là huynh thích.”
Lăng Tễ Phong chưa từ bỏ ý định, đuổi theo hắn hỏi: “Dù gì đệ cũng phải nói cho ta biết là về phương diện nào chứ?”
Vệ Giới tiếp tục mặt không biểu cảm: “Tất nhiên là phương diện nhị ca thích nhất.”
“Đệ gợi ý cho ta một chút sẽ chết hả!”
Vệ Giới mặc kệ hắn ta, trực tiếp đứng lên, liếc mắt nhìn tình huống xung quanh mình: “Huynh không thành vấn đề chứ?”
Lăng Tễ Phong hừ lạnh một tiếng: “Nhị ca nhà đệ không ngu như vậy, cả đường về nhà cũng không tìm được.”
“Nếu đã vậy thì làm phiền nhị ca rồi, tình huống bên Bất Dạ thành khá khó giải quyết, ta đi trước đây.”
Lăng Tễ Phong nghe thấy thế, thoắt phát đứng dậy: “Này, đồ vô lương tâm, bệnh cũ của đệ đã trị tận gốc, vậy kế tiếp đệ muốn làm thế nào? Lỡ như đột phá một cái, chẳng phải là đệ…”
Bước chân Vệ Giới ngừng lại, sau đó bước chân ung dung xuống núi, trong giọng nói nóng nảy của Lăng Tễ Phong, lười biếng đáp lại một câu: “Yên tâm, tam đệ nhà huynh còn chưa ngu như vậy, cả chút chuyện nhỏ như thế cũng không làm được.”
Lăng Tễ Phong nghe hắn nhại lại lời mình, không khỏi trợn trắng mắt.
“Tiểu tử chết tiệt này, càng lúc càng không biết lớn nhỏ.”
Nhìn như đang oán trách, nhưng yêu thương trong mắt lại rõ ràng như vậy.
Lúc Vệ Giới trở lại Bất Dạ thành thì trời đã sáng choang, tình huống bên ngoài Bất Dạ thành, hắn cũng nhìn thấy rõ ràng trên đường trở về.
Cũng may bên trong Bất Dạ thành có đầy đủ mọi thứ, đã lo lắng hãi hùng mấy ngày, mọi người đều trong trạng thái mệt mỏi, cho dù trời đã sáng cũng yên tĩnh như buổi tối.
Sau khi Vệ Giới biết Công Tử Diễn thật sự đã giải quyết sạch sẽ quái vật Bách Lý Phức kia, không khỏi kinh ngạc nhướng mày: “Công Tử Diễn này, không hổ là thiếu thành chủ Bất Dạ thành, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng sự gan dạ sáng suốt lại không thể khinh thường. Thật không tệ!”
“Mấu chốt là trận pháp của Bất Dạ thành này thật lợi hại, cứ vậy mà biến Bách Lý Phức thành máu loãng, thậm chí cuối cùng máu loãng kia cũng bị bốc hơi. Đây thật sự không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được.”
“Có thể khiến Long đế quốc kiêng kị, ngươi cho là bọn họ dựa vào cái gì?”
Vệ Giới nheo mắt, quan sát điều kiện của Bất Dạ thành, gật đầu: “Sắp tới chỉ sợ còn một trận đánh ác liệt phải đánh. Mấy người các ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Những người còn lại phải làm sao đây?”
Thanh Thần cau mày: “Bọn họ bị cô lập ở trong thành số một, nói là chờ Ly cô nương nghiên cứu ra thuốc giải rồi sắp xếp.”
Nhắc tới Ly Diên, vẻ mặt Vệ Giới có chút mềm mại: “Nàng còn đang bế quan à?”
“Hôm ấy sau khi Ly cô nương đi vào thì không trở ra nữa. Cũng may đồ ăn đưa tới mỗi ngày nàng đều dùng. Xem ra, chưa nghiên cứu được thuốc giải thì nàng sẽ không ra ngoài.”
“Công Tử Diễn đâu?”
“Vị thiếu thành chủ này tối qua trở về cũng đi ngủ rồi, chỉ sợ bây giờ còn chưa dậy! Vương gia, bên chúng ta cũng không có chuyện gì, hay ngài cũng đi nghỉ ngơi nhé?”
Vệ Giới xoa huyệt Thái Dương, nhẹ gật đầu: “Bên này liền giao cho các ngươi, có chuyện gì thì trực tiếp gọi ta dậy.”
Cứ thế, sự yên tĩnh của Bất Dạ thành kéo dài suốt ba ngày. Mặc cho tang thi phía ngoài phát điên gào thét thế nào, bên trong Bất Dạ thành cũng yên tĩnh giống ban đêm, im hơi lặng tiếng.
Cuối cùng ba ngày sau, Công Tử Diễn và Vệ Giới ra khỏi phòng, hai người tiến hành bố trí mạnh mẽ nhằm chống lại lũ tang thi ngoài thành.
Đương nhiên, lần này trận pháp bên ngài Bất Dạ thành lại một lần nữa đóng vai trò quyết định.
Bọn họ chỉ cần ném một ít thịt dính máu vào trận pháp bên ngoài, lũ tang thi sẽ giống như sói đói ùa tới. Như vậy cũng tiện dẫn bọn chúng vào trận pháp mà bọn họ muốn.

Trái ngược với Bách Lý Phức, lũ tang thi bình thường này thật sự quá dễ đối phó. Sau từng đợt phong bế rồi tiêu diệt, thi thể tang thi còn lại cũng sẽ bị tang thi đợt tiếp theo tranh nhau gặm ăn.
Đến khi mặt trời xuống núi, lớp tang thi cuối cùng cũng biến thành máu loãng.
Nừa đêm, cuồng phong gào thét, một cơn mưa xối xả đột ngột ập tới, hoàn toàn rửa sạch bầu không khí đẫm máu bẩn thỉu còn sót lại ở Bất Dạ thành.
Hôm sau, sau cơn mưa trời lại sáng, người của Bất Dạ thành giải trừ được họa lớn, ai ai cũng mạnh dạn bước ra đường, bắt đầu sửa sang lại những ngôi nhà và công trình bị hư hại.
Ly Diên bế quan gần năm ngày, cả người mệt mỏi bước ra khỏi hiệu thuốc vào một buổi sáng đầy nắng.
Ánh mặt trời chói mắt khiến nàng đã chìm trong bóng tối yên tĩnh nhiều ngày đầu có choáng váng, lảo đảo một cái, cuối cùng mềm nhũn tựa vào khung cửa, không để ý hình tượng ngồi bệt xuống đất.
“A, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào thật thoải mái, không khí cũng trong lành như thế. Xem ra, chuyện nên giải quyết đã giải quyết xong rồi!”
Trên mặt Ly Diên lộ ra nét nhẹ nhõm hiếm hoi. Trùng hợp lúc này, Vệ Giới và Công Tử Diễn nghe được tin tức, đồng thời đi vào tầm mắt của nàng.
Nàng ngước cằm lên, mỉm cười nhìn bọn họ đạp bước nhẹ nhàng đi tới chỗ mình.
Công Tử Diễn và Vệ Giới cũng chú ý tới biểu cảm như trút được gánh nặng của nàng. Sau khi hai người dừng lại, đồng thanh hỏi: “Thế nào rồi?”
Khóe miệng Ly Diên hơi nhếch, trong con ngươi đen trắng rõ ràng lóe ra sự tự tin vì không phụ lòng mong đợi của mọi người.
“Các ngươi đều hoàn thành nhiệm vụ, tất nhiên ta không thể tụt lại phía sau. Yên tâm đi, đã nghiên cứu được thuốc giải. Tất cả mọi người sẽ được miễn dịch, cho dù sau này lại gặp phải quái vật như vậy, chúng ta cũng không cần sợ bị lây nhiễm.”
Công Tử Diễn lộ ý cười hiếm hoi: “Khang thất cô nương quả nhiên không khiến ta thất vọng.”
Vệ Giới chú ý tới đôi mắt tràn đầy mệt mỏi rải rác tơ máu của nàng, vội nói: “Nếu mọi thứ đã thuận lợi như vậy, ngươi hãy nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt, những việc còn lại giao cho bọn ta xử lý.”
Ly Diên đỡ khung cửa, có vẻ hơi chật vật đứng dậy, không chút khách sáo gật đầu với hai người: “Đã vậy, những chuyện tiếp theo làm phiền hai người rồi.”
Công Tử Diễn gật đầu: “Ngươi yên tâm.”
“Tỉ lệ dùng thuốc và thuốc đều ở bên trong, lát nữa các ngươi kiểm tra một chút, phát mỗi người một viên. Không đủ thì chờ ta nghỉ ngơi xong luyện tiếp, đừng sốt ruột.”
“Vậy số thuốc này có tác dụng với những người đã mang theo bệnh độc kia không?”
Ly Diên tất nhiên không quên những người kia: “Ta có đặc biệt luyện thuốc cho bọn họ, đặt ở trong hòm, đều có đánh dấu. Ngươi chia những cái đó cho bọn họ, chờ ta nghỉ ngơi xong sẽ kiểm tra lại.”
Xem ra Ly Diên đã an bài thỏa đáng mọi chuyện mới mở cánh cửa này ra.
Công Tử Diễn thật sự càng ngày càng thưởng thức phong cách làm việc gọn gàng của nàng.
“Nhưng, vẫn có một việc phải thỉnh giáo thiếu thành chủ.”
Công Tử Diễn hơi nheo mắt, nhướng mày: “Ta biết ngươi muốn hỏi gì, hiện tại không vội, chờ ngươi nghỉ ngơi xong chúng ta lại đàm phán, thế nào?”
Khóe môi Ly Diên nhếch lên, nhẹ gật đầu: “Như vậy, mọi sự trông cậy vào ngươi.”
Ly Diên không phụ sự mong đợi của mọi người, không hề bất ngờ nghiên cứu ra thuốc giải. Như vậy nói cách khác, mây mù bủa vây trong lòng mọi người đã được xua tan triệt để.
Lúc thuốc giải được phát tới tay Ly Hồng Đào, ông ta kích động tới nước mắt tuôn đầy mặt, không khỏi ngỏ ý cảm ơn Thanh Thần.
Thanh Thần lại mặt mày đùa cợt nhìn ông ta: “Người ông thật sự phải cảm ơn không phải bọn ta, mà là con gái của ông. Nếu không có nàng, sớm muộn gì ông cũng sẽ biến thành một trong số những quái vật ngoài thành.”
Sau khi Ly Hồng Đào nuốt thuốc giải, lập tức cảm giác một luồng cảm giác trong trẻo theo huyết dịch của mình chảy khắp kỳ kinh bát mạch, vô cùng thoải mái.
Nghe thấy lời của Thanh Thần, ông ta hiếm khi không chua ngoa, ngược lại hỏi: “Ly Diên sao rồi?”
“Mệt nhọc quá độ, bây giờ đã ngủ rồi.” Thanh Thần quẳng ra những lời này, cũng lười tiếp tục trao đổi với ông ta, trực tiếp cầm thuốc đi tới chỗ những người khác.
Mà Ly Hồng Đào đợi hắn đi xong, gương mặt vốn còn chứa cảm kích thoáng chốc thay đổi, trong đôi mắt đầy vẻ lo lắng tràn đầy giễu cợt.
Cảm kích?
Đứa con gái từng giây từng phút hận không thể để ông ta chết, sao ông ta lại phải cảm kích?
Mọi thứ hôm nay của ông ta đều do nàng ban tặng. Nàng đưa ông ta thuốc giải cũng là vì cân nhắc cho chính bọn họ.
Sao lão tử phải cảm kích?
Ly Diên, ha ha, bổn vương xem thường đứa con gái xấu xí là ngươi rồi.
Ngươi đã có bản lãnh như vậy, có lẽ, bổn vương thật sự phải làm chuyện gì đó mới không uổng công nuôi dưỡng ngươi mới phải.
Nhoáng cái lại ba ngày trôi qua, thời tiết càng ngày càng lạnh, một cơn mưa thu mang thêm một phần lạnh. Bất tri bất giác, cây cối vốn ngả vàng cũng dần dần trơ trụi.
Ly Diên ngủ tròn ba ngày ba đêm, cả người căng cứng vươn vai một cái, bước ra khỏi cửa. Nàng đứng trong viện tử, nhìn hơi thở bất tri bất giác đã mang theo khói, dẫm dẫm cái chân lạnh buốt, xoa xoa tay: “Sao tự nhiên lại lạnh như thế?”
“Tính cả thời gian trên đường, chúng ta đã ra ngoài gần ba tháng rồi, không phải sắp vào mùa đông rồi ư? Thế nào, nghỉ ngơi tốt rồi hả?”
Giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên khiến Ly Diên đang hà hơi vào tay vội vàng xoay người: “Tô ca ca, sao huynh lại tới đây?”
“Diên muội muội của ta lợi hại như vậy, giải quyết được sầu lo quấy nhiễu trong lòng mọi người, tự nhiên ta phải đến cảm tạ một phen.”

Tô Ngu vẫn mặc một bộ cẩm bào màu trắng, chứa ý cười ấm áp, nhìn về phía tiểu nha đầu rảo bước về phía mình, thuận thế xoa đầu nàng.
“Tô ca ca lại giễu cợt ta. Lần này không phải công lao của một mình ta. So với Công Tử Diễn, những việc ta làm kém hơn rất nhiều! Nhưng cũng may kết quả rất tốt, tin rằng không bao lâu chúng ta có thể rời khỏi nơi này rồi.”
Tô Ngu véo gương mặt đen béo múp của nàng: “Sao vậy? Nhớ nhà à?”
Ly Diên gật đầu: “Nhớ. Lần này ta mới phát hiện, mọi người phải lá rụng về cội. Cho dù chỗ này có tốt cũng không phải nhà của ta, cũng không phải hoàn cảnh ta quen thuộc. Sau khi ở lâu, tất cả cảm giác mới mẻ đều tản đi thì lại càng muốn trở lại cái ổ của mình.”
“Muội nói rất đúng, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ rơm của chúng ta. Chẳng qua, vẫn chưa có tin tức của bọn họ, cũng không biết…”
“Tô ca ca yên tâm, ta sẽ giải quyết.”
Xem ra Tô Ngu còn chưa biết người của bọn họ đã bị Công Tử Diễn đưa đi hết, cũng đến lúc phải đi tìm hắn nói chuyện rồi.
“Đúng rồi, Dương Tố và Hồng Tà kia sao rồi?”
Bách Lý Phức đã chết, Dương Tố và Hồng Tà đâu?
“Có lẽ thừa dịp rối ren bỏ trốn, chỗ khu vực màu đen cũng đã sớm người đi nhà trống rồi.”
Ly Diên biến sắc, hàn ý trong mắt dày đặc: “Hồng Tà này không chết giống như một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ mang tới cho chúng ta vô số rắc rối. Thật là, đáng lẽ lúc ấy nên giết chết hắn mới phải. Chuyện quan trọng như vậy, sao chúng ta không ai nhớ ra chứ?”
“Lúc đó mọi người đều chỉ lo Bách Lý Phức, còn ai chú ý tới kẻ sắp chết như hắn chứ? Phải rồi, độc mà muội hạ cho hắn, hắn có thể giải được hay không?”
Ly Diên lắc đầu: “Chuyện này khó nói lắm.”
Vạn vật trên thế gian tương sinh tương khắc, cả loại độc tang thi phiền phức như vậy mà nàng cũng giải được. Độc dùng dịch thể của Hắc Thuần làm ra, tuy rằng có hạn chế nhất định, nhưng nếu gặp phải cao thủ trong cao thủ cũng không phải không thể giải.
“Cho dù giải được, hắn cũng phải mất một lớp da.”
Lúc giọng nói của Hắc Thuần không nhanh không chậm vang lên trong đầu, Ly Diên không khỏi mỉm cười nói: “Không biết hắn đã mất mấy lớp da rồi.”
“Muội còn cười được hả? Nếu hắn khỏe lại, chẳng phải muội lại có một đối thủ cường đại sao?”
Ly Diên ngược lại lơ đễnh: “Ca ca, câu này sai rồi. Thuật y độc vốn là biển học vô bờ, có đối thủ như Hồng Tà mới có thể cổ vũ ta tiếp tục vươn cao hơn. Mà hắn, cũng như thế.”
Nếu như còn sống thì sống thật khỏe cho lão nương, nếu không thì chẳng phải phụ lòng nàng mấy ngày nay chịu tội hay sao?
Thù này, dù sao cũng phải có lúc báo.
“Được rồi, nói nhiều như vậy, đói bụng không? Mau, ăn chút gì đó lấp bụng trước đi.”
Lúc này Ly Diên mới chú ý tới Tô ca ca nhà mình cầm theo hộp đựng thức ăn tới. Nhìn thấy hộp đựng thức ăn, bụng của nàng lập tức phối hợp réo lên.
“Vẫn là Tô ca ca thương ta. Thật tốt quá, mỹ vị ở Bất Dạ thành thành này ta còn chưa ăn đủ đâu. Mau, mau cho ta xem thử, huynh mang món ngon gì tới.”
Bên này Ly Diên vừa mở hộp, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng đã truyền tới: “Xem ra, bổn vương tới cực kỳ không đúng lúc nhỉ!”
Sự chú ý của Ly Diên buộc phải rời khỏi mỹ thực, nàng ngẩng đầu lên nhìn. Ồ, sao tên Vệ Giới này cũng xách theo hộp đựng thức ăn đến?
Chẳng qua là sắc mặt của hắn có phải hơi u ám quá hay không? Đến thăm người suy yếu như nàng, sao có thể dùng bản mặt lạnh tanh như vậy chứ?
“Phượng vương? Chà chà, hôm nay ta có lộc ăn rồi, ngươi cũng tới đưa cơm cho ta hả? Mau mau mau, lấy ra lấy ra, để ta xem ngươi mang tới cái gì?”
Nói xong, nàng liền thò tay tới hộp đựng thức ăn của Vệ Giới.
Không ngờ, Vệ Giới mặc cẩm bào đen lại đột ngột giơ hộp đựng thức ăn lên, liếc Tô Ngu đứng sau lưng Ly Diên: “Ai nói cái này là đưa cho ngươi?”
Ly Diên hơi sững sờ, theo bản năng cắn đôi đũa trong tay: “Không phải cho ta? Không phải cho ta thì ngươi cầm tới đây thăm ta làm gì?”
“Bổn vương đi ngang qua, không được hả?”
Vệ Giới mặt không thay đổi lướt qua mặt nàng: “Xem ra, giấc ngủ này của ngươi cũng không tệ lắm, ít nhất xem như đã lấy lại tinh thần. Nhìn xem, chẳng phải đã có thời gian dụ dỗ người khác sao?”
Khóe miệng Ly Diên giật giật, giống như bị lời nói của hắn dọa sợ, dùng sức xoa xoa cánh tay.
“Nè nè, ta nói này Phượng vương điện hạ, ngươi không cảm thấy dùng từ này cho ta là đang sỉ nhục nó hả? Ngươi nhìn thử xem, nhìn thật kỹ gương mặt này của ta, ngươi cảm thấy ai có thể để ý đến ta? Còn ‘dụ dỗ’ nữa, ha ha, cảm ơn, vậy mà lại có người coi trọng ta như vậy, quả thật là khiến ta được ưu ái mà lo sợ!”
Nói xong, nàng liếc Vệ Giới một cái thật sâu, khinh thường bĩu môi: “Không cho thì thôi, lão nương chẳng thèm. Ta có đồ Tô ca ca mang tới, không ăn của ngươi cũng không sao!”
Hàng mày tuấn tú của Vệ Giới khẽ động, khi Ly Diên vừa mới ngồi xuống, chuẩn bị gắp món thịt kho tàu mình muốn đã lâu, bỗng dưng một chưởng phong quét qua.
Sau một trận âm thanh “loảng xoảng” thanh thúy của chén đĩa rơi xuống đất, bốn món ăn một món canh vốn bày trước mặt Ly Diên đã biến thành không khí.
Đáng thương Ly Diên còn giữ tư thế gắp thức ăn, món duy nhất còn lại cũng chỉ có miếng thịt kho tàu đang bốc hơi nóng trên đầu đũa của nàng.
Nàng chật vật nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt bốc lửa, từng chút từng chút chuyển qua, đối mặt với nam nhân nào đó đang ở một bên cảm thán: “Ai nha, thật đáng tiếc, một bàn đồ ăn ngon như vậy, cứ thế không còn. Sao ngươi có thể bất cẩn vậy chứ!”
Ly Diên:…
Tô Ngu:…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.