Còn chưa dứt lời, Ly Diên đã phun ngụm nước trà vừa vào miệng ra: “Đệch, có nhầm không vậy, thứ thế này mà cũng lấy ra đấu giá?”
Nhưng những thứ gây sốc hơn vẫn lần lượt lên sân khấu.
Triển lãm đồ lót nam và đồ lót nữ đã đẩy hội trường vào bầu không khí mờ ám và lúng túng.
Ly Diên càng lúc càng cảm thấy mình không thể tiếp tục ở lại chỗ này được nữa, cái mớ lộn xộn gì đây?
Bên này nàng thì bực bội vô cùng, nhưng những người có mặt ở đây lại mặt mày đỏ lừ. Cả đám hưng phấn như nhận được được bảo bối gì quý giá, không ngừng mong mỏi và trong mong, tò mò nhìn xem tiếp theo sẽ xuất hiện những vật phẩm đấu giá thế nào.
Ly Diên ngơ ngác quay đầu sang nhìn Vệ Giới: “Chẳng lẽ, hội đấu giá ở Bất Dạ thành không giống những chỗ khác?”
Vệ Giới thờ ơ ngước mắt, nhìn lướt qua khung cảnh ồn ào bên dưới, bình tĩnh nhẹ gật đầu: “Có lẽ là vậy.”
“Ngươi không tò mò về những vật phẩm đấu giá kia sao?”
Tại sao đều là cổ nhân, đám người ở lầu dưới lại tỏ ra hưng phấn đến mức hận không thể bò lên sân khấu, còn những người ở lầu trên, không khỏi hơi bình tĩnh quá thì phải?
Ngoại trừ Thanh Thần lúc trước giơ bảng, Hồng Tà đấu giá hai món phía sau, hình như sau đó tất cả mọi người đều im lặng.
Điều này khiến Ly Diên thấy rất lạ. Phải biết, những thứ kia không phải thứ sẽ có ở thời không này.
Tuy rằng cách khá xa, nhưng Ly Diên thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125408/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.