Chương trước
Chương sau
“Nhưng đến giờ, tất cả những gì chúng ta thấy đều là một số ít quy tắc của Bất Dạ thành cũng như vài nhân viên phục vụ. Ngoài ra thì sao? Chúng ta có thể thấy ai khác nữa? Tất nhiên, cũng có thể là do năng lực hiện tại của chúng ta không đủ, không lẻn vào được sâu bên trong, Nhưng điều đó nói rõ một vấn đề, Bất Dạ thành không hề đơn giản như chúng ta thấy.”
“Dù chúng ta không hiểu nơi đây được như đối phương nhưng họ đã dẫn dụ chúng ta đến đây, chắc chắn không phải chỉ có một mục đích. Mà Bất Dạ thành đột nhiên có nhiều người tràn vào như vậy, không có khả năng sẽ họ ngồi yên không để ý đến được. Ta cảm thấy, họ đang chờ. Chờ đến khi chuyện này bộc phát đến một mức độ nhất định mới thật sự là khủng hoảng.”
Đến khi đó, cuối cùng ai chết trong tay ai, cũng khó nói được.
Phân tích của Ly Diên khiến ánh mắt Vệ Giới trở nên thâm thúy, ánh mắt nhìn về phía nàng càng trở nên khác thường.
Thanh Thần nhìn thấy hết những điều này, nhất thời không biết là tốt hay xấu.
“Cho nên?”
Giọng nói của Vệ Giới nhàn nhạt, không nghe ra được cảm xúc, chỉ cảm thấy âm thanh của hắn trầm thấp lại êm tai.
“Cho nên, chúng ta cứ yên lặng theo dõi diễn biến. Dù sao người ở đây đều có ta để ý, tuyệt đối sẽ không thành độc nhân được. Còn khu vực màu đỏ, nói không chừng sẽ là nơi bắt đầu bùng phát.”
Thanh Thần nuốt khó khăn nuốt nước bọt, “Ngươi, ngươi thực sự mặc kệ phụ thân của ngươi hả?”
Ly Diên đột nhiên quay đầu nhìn về phía Vệ Giới, “Ta nói này Phượng vương điện hạ, nếu ngài giơ cao đánh khẽ lưu lại cho ta một mạng, ta sẽ càng cảm kích.”
Lông mày tuấn tú của Vệ Giới nhíu mày, trầm tư, hồi lâu mới ngẩng đầu: “Thật ra cũng không phải hoàn toàn không có cách. Ngươi có thể đi gặp hoàng đế của hai nước.”
Ly Diên nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn một cái, sau đó nở nụ cười, “Cảm tạ, cách này thật đúng là tốt!”
“Đúng vậy, ngươi hạ độc bọn họ, sau đó ép buộc bọn họ thần phục, như vậy mới dễ dàng có được thánh chỉ!”
“Khụ khụ khụ.”
Không thể không nói, Ly Diên bị sặc nước miếng của chính mình, trợn tròn mắt không thể tin được. Khó có thể tưởng tượng được, loại lời nói không đứng đắn này lại phát ra từ trong miệng Phượng vương điện hạ.
Thật sự làm cho người khác kinh ngạc đến chết đi được.
Người này, đây là ép nàng đi giết vua!
Mẹ nó, còn giết luôn cả hai người. Hắn có phải quá coi trọng nàng rồi?
Tại sao hắn không để nàng đi chết quách luôn đi?
Vậy không phải càng sạch sẽ hơn à?
“Ngươi không có chấn thương rõ ràng, nội thương cần phải dưỡng một đoạn thời gian là được.”
Ly Diên oán giận trừng mắt nhìn hắn, sau đó quay đầu nhìn bốn người kia. Vệ Giới nhắm mắt lại, nở nụ cười đầy ẩn ý.
So với Vệ Giới, Thanh Thần là người bị thương nhẹ nhất trong số bốn người, nhưng dù vậy cũng bị kiếm đâm quá sâu, mất quá nhiều máu.
Vết thương của Thanh Dạ là nghiêm trọng nhất, một cánh tay đã bị cắt đứt, nhưng do tính cách, cả buổi cũng không thốt ra một chữ.

Thanh Huyền và Thanh Dục cũng có mức độ chấn thương, nội thương khác nhau.
Lúc này bọn họ vô cùng may mắn, có Ly Diên ở tầng một, dù là y thuật hay độc dược đều xuất sắc. Nếu không, bọn họ phải ngồi đợi người của mình tới không thì không biết phải chịu đựng đến năm nào tháng nào.
Dù không nói, nhưng bọn họ vẫn có thể thấy rõ tác dụng của Ly Diên trong chuyến đi này.
Tuy vẻ ngoài nha đầu này không được ưa nhìn, tính tình dở tệ nhưng công phu thì thật sự khiến họ khâm phục, thán phục.
Nếu nàng là vương phi của bọn họ, cũng không phải không xứng. Ít nhất tài năng như vậy, còn lợi hại hơn bình hoa nào đó mà hoàng đế tùy tiện ném đến.
Bây giờ họ thấy rất may mắn, may mà hoàng đế ném đến không phải là một bình hoa, cũng không phải những tiểu thư khuê các được đúc từ khuôn kia.
Ly Diên không chỉ che giấu phụ thân mình, hoàng đế nước Mị, mà ngay cả vị hoàng đế có ý đồ dùng nàng để vũ nhục bọn họ cũng bị lừa dối bởi vẻ ngoài của nàng.
Nếu hắn ta biết bản lĩnh của Ly Diên, không biết có hối hận khi lấy đá tự đập vào chân chính mình không nữa?
Trong khi Ly Diên đang mải mê chữa trị vết thương cho họ thì đám Lâm Nghiệp đã chuẩn bị ổn thoả, chuẩn bị đến khiêu chiến khu vực màu cam.
Ly Hồng Đào không tìm được Ly Diên, trong lòng rất lo lắng, bây giờ nhìn thấy Lâm Nghiệp, sao có thể bỏ qua được?
“Diên Nhi đâu, đưa ta đi gặp nó. Ta muốn gặp nó ngay lập tức, ngay lập tức!”
Lâm Nghiệp bất lực nhìn, “Xin lỗi, Khang thân vương, việc này e rằng mình ta không làm được. Bất Dạ thành có quy tắc của Bất Dạ thành. Nhị tiểu thư bây giờ đang ở khu vực màu cam. Nếu ngài muốn gặp ngài ấy, thì tự mình khiêu chiến qua cửa. Chỗ của ta cũng không giúp được gì.”
“Nhị tiểu thư gì chứ. Nó là thất tiểu thư của Ly Hồng Đào của ta. Không có sự cho phép của ta, Linh gia trang các ngươi dựa vào đâu nhận nó là nghĩa nữ?”
Ly Hồng Đào cực kỳ hận bọn họ. Cho rằng nếu không có Linh gia trang châm ngòi, bây giờ quan hệ của mình với Ly Diên cũng không giương cung bạt kiếm như thế này.
Lâm Nghiệp càng nghe, lông mày càng nhíu chặt. Hiện tại ông ta càng thêm hối hận, sao lúc đợi ở rừng hắc ám lại có lòng nhân từ với người này. Một người như vậy sao có thể xứng làm phụ thân chứ?
Sắc mặt ông ta lập tức tái xanh, giọng điệu không tôn kính như trước, lạnh lùng nhìn ông ta nói: “Nhận nghĩa nữ hay không là chuyện của Linh gia trang chúng ta, e rằng không liên quan gì đến ngươi. Tuy rằng ngươi là cha ruột của ngài ấy, nhưng hình như nhị tiểu thư cũng không thừa nhận điều đó. Nói đến đây thôi, Khang thân vương nên cẩn thận nhiều hơn đi.”
Sau khi quẳng lại lời này, Lâm Nghiệp hất tay ông ta ra. Đoàn người thuận lợi nộp phí, tiến vào khu vực màu cam. Ly Hồng Đào vốn định đi theo đi vào, nhưng lại bị một mỹ nữ mặc trang phục thị nữ ngăn lại: “Thật xin lỗi, vui lòng trả mười nghìn lượng để vào khu vực khiêu chiến.”
“Mười nghìn lượng? Ngươi cướp tiền à?”
Thị nữ hoàn toàn không quan tâm, vẫn cười nhạt như cũ: “Đây là quy định, mời tuân thủ.”
Không phải Ly Hồng Đào không có tiền, mà là ông ta không biết mình sẽ đối mặt với gì nếu đến khu vực màu cam. Thêm năng lực hiện tại, ông ta cũng không dám tùy ý khiêu chiến.
Hơn nữa, số người đi theo ông ta ra khỏi khu rừng hắc ám chỉ có mười người, năng lực của họ vừa mới đến cấp bậc võ sư. Mà ông ta mới chỉ là võ sĩ. Năng lực như vậy, khiêu chiến thế nào đây.
Nhưng nếu không đi vào, chẳng phải sẽ không bao giờ gặp được Ly Diên sao.
Ông ta còn linh cảm, nha đầu kia đã phát hiện ra điều gì đó, nên mới tránh mặt ông ta như thế.
Ông ta đã từng trải qua chuyện như thế này rồi, quyết không thể lại phạm thêm sai lầm gì nữa. Nếu không ai có thể cứu nữ nhi của ông ta chứ?
Dựa vào Ly Diên sao?

Không chừng nha đầu kia cũng sẽ không thèm nhìn đến các nàng nữa.
Không, không được, không thể từ bỏ như thế được, quyết không thể từ bỏ như thế này.
Ly Hồng Đào hoảng sợ, xoay người chạy về phía khu vực màu đỏ, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng. Ai nhìn thấy cũng cho là đã có chuyện lớn xảy ra.
Chỉ vào lúc này, ông ta mới ý thức được, nữ nhi mà ông ta chưa từng nhìn đến trước đây, bây giờ lại quan trọng đến như thế nào.
Nực cười là khi ông ta nhầm ngọc trai thành mắt cá, giờ mới hối hận nhưng đã quá muộn.
Khi Ly Hồng Đào tập hợp mấy chục người cùng vào Bất Dạ thành với ông ta ngày hôm đó, đề nghị họ cùng vượt cửa, không ngờ lại nhận được câu trả lời thế này.
“Ngươi có vấn đề à? Vừa mới đi vào đã đi khiêu chiến? Ngươi không thấy người của ta bị thương thế nào à?”
“Đúng đấy, chúng ta vừa thở được một hơi, ngươi đã không chờ được muốn chúng ta đi vào chỗ chết?”
“Chết cái gì chứ. Khiêu chiến này không đến mức chết người được.”
“Chết có khác gì với trọng thương chứ? Muốn đi các ngươi tự đi, chúng ta phải nghỉ ngơi vài ngày, xem tình hình thế nào đã.”
“Đúng vậy, người bí ẩn không cho chúng ta tiếp tục vượt rào. Chúng ta cũng chưa thăm dò được tình hình lúc này. Tại sao phải vội vàng đưa người bị thương đi khiêu chiến chứ?”
Cho dù Ly Hồng Đào có thuyết phục như thế nào, những người này vẫn án binh bất động.
Không phải họ lười mà là họ sợ. Đoạn đường đã trải qua này, cứ mỗi lần nghĩ lại là không ngừng sợ hãi.
Chỉ ở đây có vài ngày, đối với tờ giấy trắng không biết gì như họ, ở đây không có chút cảm giác an toàn nào, làm sao có thể đối mặt với khiêu chiến với tương lai không biết được?
“Đừng bảo là ngươi nghĩ chúng ta thật sự được người bí ẩn kia cứu?”
Ly Hồng Đào đột nhiên nổi giận, đối mặt với vẻ mặt không biết gì của họ, ông ta thực sự bị chọc tức chết.
“Ngươi, ý của ngươi là gì?”
Cuối cùng, mọi người đều hoàn toàn yên lặng vì câu nói này của ông ta.
“Các ngươi nghĩ lại đi, tại sao lần này chúng ta lại ở đây? Tại sao những người đó phải cứu chúng ta trong khi có thù địch chứ?”
Khi đó, bọn họ đều sắp chết, chỉ cần có một cọng rơm cứu mạng, bọn họ sẽ vội vàng trèo lên, hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, nhất thời không khỏi sợ hãi. Đúng vậy, tại sao phải cứu bọn họ?
Họ còn muốn nghĩ ra một lý do gì đó, nhưng suy nghĩ hồi lâu, vẫn không có điều kiện nào phù hợp.
Ngay lập tức, sắc mặt khó coi nhìn Ly Hồng Đào. Đột nhiên nhớ tới lần rút máu mấy ngày trước, cả người đều như điên cuồng, mắt đỏ như muốn nứt ra, ​​gắt gao túm chặt lấy Ly Hồng Đào.
“Kết quả cuối cùng của mẫu máu ngày hôm đó là gì? Chúng ta có vấn đề gì hay không? Đó không phải là con gái của ngươi sao? Mau gọi nó đến đây!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.