Chương trước
Chương sau
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi cười khẩy, ha ha thành tiếng.
“Gì vậy, nói dối cũng không biết nháp trước, nơi này là đâu chứ? Nơi này chính là một địa điểm ăn chơi hàng đầu tích hợp những nơi vui chơi như ẩm thực, giải trí, sòng bạc, đấu giá,…
Chỗ này được thành lập không phải mới ngày một ngày hai, nghe nói đã trăm năm, à không, thậm chí còn lâu hơn. Bây giờ ngươi lại chạy tới nói cho bọn ta biết, người ta bắt chước ngươi? Ha ha, cũng không sợ cười đến rụng răng hả? Chẳng lẽ sau khi ngươi bước vào không nhìn thấy dấu vết của năm tháng trên cánh cửa bằng hắc diệu thạch kia?”
“Nói thế cũng đúng. Từ khi ta bắt đầu làm công tác tình báo cũng đã nghe nói đến cái chỗ Chỉ Túy Kim Mê này rồi. Tuy rằng Bất Dạ thành hơi kém nổi tiếng ở đại lục Tứ Phương của chúng ta, nhưng ở Long đế quốc chính là một chỗ vui chơi hàng đầu mà ai ai cũng biết đó!”
“Ta còn nghe nói, quy mô hôm nay của Bất Dạ thành không phải chỉ một năm hai năm, ba năm năm năm là có thể hình thành. Chỗ này không biết đã bị cải tạo bao nhiêu lần rồi, còn có mấy dự án và quy tắc này cũng là trong quá trình biến đổi không ngừng mà hình thành. Bây giờ ngươi nói với bọn ta, người ta bắt chước ngươi, quả thực có chút buồn cười. Cô nương à, chuyện này không đùa được đâu, ở đây nói chơi thì thôi, nhưng nếu nói ra ngoài, nói không chừng người ta còn chê cười ngươi!”
Ly Diên há to miệng, đột nhiên không nói nổi một câu. Mấy kẻ này, nàng chỉ mới nói một câu, bọn họ vậy mà chuẩn bị nhiều lời như vậy để chặn họng nàng.
Đến mức đó hả?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, từ miệng mấy người này, nàng ngược lại cũng nhận được một chút tin tức.
Ví dụ như, chỗ Bất Dạ thành này đã thành lập được rất nhiều năm rồi.
Như vậy, nàng có thể hiểu thành người xây dựng ban đầu, cũng chính là người thiết kế tòa thành trì này lúc trước, chủ nhân chân chính của Bất Dạ thành….
Chưa chắc còn sống trên đời không?
Thế thì nói không chừng đồng hương của nàng cũng đã sớm qua đời rồi nhỉ?
Nghĩ tới đây, Ly Diên lập tức cúi đầu.
Tại sao tâm trạng thoáng cái rất mất mát chứ, haiz !
Vốn dĩ nàng còn muốn gặp thử, sẵn tiện gầy dựng tình cảm một chút, chuẩn bị cho sự nghiệp mở rộng và phát triển mới của bản thân sau này!
Hiện tại xem ra, nhất định là không được rồi!
Đúng là quá đáng tiếc!
Rời khỏi tòa nhà số một của khu vực màu đỏ, đập vào mắt là quầy bán đồ ăn di động được chế tạo khá thống nhất, bảng hiệu nền đỏ chữ trắng, mặt bàn sáng đến mức có thể soi gương, sạch sẽ, đơn giản. Mấu chốt nhất là, chủng loại nhiều, nhiều mùi vị, màu sắc thoạt nhìn cũng khá bắt mắt, gần như thỏa mãn yêu cầu của những thực khách khác nhau.
“Ly cô nương, ngươi thấy không? Từ Nam tới Bắc, mười mấy quầy hàng, nhiều loại đến mức cho dù mỗi ngày ăn hơn mười loại cũng phải mất mười ngày nửa tháng mới ăn hết. Nhiều đồ ăn vặt như vậy, ngươi thật sự nếm hết rồi hả?”
Hiển nhiên, lời nói khác người vừa rồi của Ly Diên vẫn mang đến cho mấy người này đả kích không nhỏ, tất nhiên muốn tìm cách xác minh.
Đôi mắt to long lanh đáng xem duy nhất trên người Ly Diên ngó từ trái sang phải, sau khi thờ ơ lướt qua một lượt, vẫn rất nghiêm túc nhìn về phía Thanh Thần.
“Nếu như ta nói ta đã nếm qua hết, nhất định ngươi sẽ cho là ta đang khoác lác đúng không?”
Vẻ mặt Thanh Thần thoáng cái trở nên kỳ lạ: “Cô nương, theo ta được biết, mấy chỗ khác không có bán những thứ này!”
Có ý là, ngươi vừa mới tỉnh lại, làm sao có thể nếm qua hết rồi được?
Tới giờ người ta còn không tin lời mình.
Ly Diên bất đắc dĩ nhún vai, quyết định từ bỏ việc giải thích: “Ờ ờ ờ, không có bán, chờ sau này bán rồi thì ngươi đừng bảo ta khoác lác là được.”
Lúc những người kia còn chưa hiểu nàng có ý gì, có một người lại nắm được trọng điểm.
“Ngươi nói là, ngươi đã nếm qua những thứ này? Hơn nữa, còn biết làm?”
Trong lòng Ly Diên hơi động, nghĩ thầm cuối cùng cũng có người tin tưởng mình sao?
Nhưng tại sao giọng nói này lại quen thuộc như vậy?
Nàng ngước mắt lên nhìn lại đụng vào một đôi mắt thâm thúy tản ra hứng thú nồng đậm.
Vậy mà lại là Vệ Giới?
Người nào đó đột nhiên giật cả mình, trong lúc đang âm thầm đoán lời hắn vừa nói có ý gì, hắn vậy mà lại đi tới trước mặt nàng, cười như không cười nhìn nàng.
Ly Diên chỉ thấy trái tim mình đập thình thịch dữ dội. Tuy rằng nàng không hiểu tại sao mình lại kích động như thế, nhưng vừa thấy nam nhân này, nàng liền căng thẳng, theo bản năng không muốn hắn xem thường mình, vì vậy trả lời một câu.

“Đúng thì sao?”
Nào ngờ rằng Vệ Giới lại nhướng mày, nở một nụ cười mà dưới cái nhìn của nàng thì có chút sởn hết cả gai ốc.
“Ừm, cũng không tệ lắm!”
Về phần là nàng không tệ, hay là thứ gì khác, Ly Diên không biết. Bởi vì sau khi người nào đó quẳng ra những lời này đã cong môi, hai tay đặt sau lưng, chậm rãi dạo bước rời khỏi.
Ly Diên đáng thương não đã sắp thành bột nhão, hoàn toàn không ngờ rằng cũng vì những lời ba hoa của mình đã khiến cuộc sống của mình sau này bị nam nhân này xem là nữ đầu bếp mà sai khiến.
Không đi dạo không biết, vừa đi dạo đã khiến Ly Diên càng tò mò về thành chủ nơi này.
“Đệch, một xâu mứt quả mà bán năm trăm đồng, ăn cướp hả?”
Ly Diên nhìn Thanh Thần giống như dỗ trẻ con nhét mứt quả tới, thoáng cái đau lòng không chịu nổi.
“Cô nương, đây không phải mứt quả bình thường được không?”
Thanh Thần nhìn nha đầu kia nhặng xị, càng lúc càng hoài nghi vừa rồi nàng lại khoác lác.
“Cái gì mà không phải mứt quả bình thường, không phải là khoét táo gai, bên trong nhét một ít trái cây và hạt sao? Có gì không bình thường?”
“Vậy, vậy cái đậu nhỏ trong mì trước mặt này là gì?”
“Ngu ngốc, đó là củ đậu. Cái này cũng không biết, mấy chục năm nay ngươi lớn lên thế nào vậy?”
Bọn thị vệ im lặng, đồng thời xấu hổ, với mấy người quanh năm xách đại đao như bọn họ, củ đậu là cái quỷ gì?
Mứt quả gì đó đều là đồ dỗ con nít, bọn họ làm gì có cơ hội nhìn thấy chứ?
Mấy thứ này không phải bên ngoài không có bán, chỉ là ở nơi này kiểu dáng đa dạng hơn một chút. Nhưng nhìn thế nào cũng chỉ là mứt quả mà!
“Vậy cái kia thì sao, ngươi biết là gì không?”
Thanh Thần chưa hết hy vọng, không cam lòng bị một tiểu hài nhi khinh thường như vậy, chỉ vào một quầy đã xếp thành hàng dài, nhíu mày hỏi nàng.
Ly Diên nhìn hắn như thằng ngốc: “Bánh bao áp chảo, mắt ngươi mù hả?”
“Lão tử đang hỏi ngươi ở bên trong có gì, vị thế nào mà!”
Thanh Thần phát điên gãi đầu mình, gần như muốn nổ tung, tên ngốc này lại dám mắng hắn, muốn chết!
“Không phải mùi vị giống như bánh bao nhân thịt hả, chỉ là chiên bên ngoài, bên trên rắc một ít vừng đen, khi ăn giòn tan ngon miệng hơn một chút!”
Mọi người…
Đệch, bánh bao áp chảo của người ta, làm gì đơn giản như nàng nói?
Nếu đơn giản như vậy, làm sao có thể khiến bọn họ thèm thuồng đến mức này?
Nhưng ví von thô tục như vậy, ngược lại cũng gần giống, chẳng lẽ nàng thật sự từng ăn rồi?
Nha đầu kia cách cửa hàng ít nhất hơn mười thước, hơn nữa nàng không tiến lại gần, điểm này bọn họ đều có thể thấy được.
Thanh Thần không phục, chỉ vào cửa hàng bên cạnh tiếp tục hỏi: “Vậy, cái này thì sao?”
“Ồ? Nơi này còn có mực nướng áp chảo à? Bất ngờ thật đó, các ngươi ăn được hả? Theo ta biết cổ nhân các ngươi từ xưa đến nay không thích mùi tanh lắm, tuy rằng mực nướng áp chảo này đã giấu mùi vị kia, nhưng với các ngươi cũng khó chấp nhận nhỉ? Nếu không sao người ở đây lại ít hơn rất nhiều?”
Nàng vừa nói xong, Thanh Thần hoàn toàn tắt tiếng, hắn không thể tin nhìn nàng: “Ngươi, ngươi thật sự đã nếm qua hết rồi?”
Bởi vì quá mức kinh ngạc nên hắn không chú ý tới hai chữ “cổ nhân” được đặc biệt nhắc đến.
Ly Diên nhìn lướt qua một lượt, miễn cưỡng nhẹ gật đầu: “Cũng gần như vậy, mặc dù có mấy món chưa ăn nhưng cũng biết mùi vị thế nào.”
Đồ ăn vặt chỗ này gần như bao gồm các loại đồ ăn vặt trời Nam biển Bắc của Trung Quốc, mặc dù Phượng Trì sơn trang bọn họ chưa từng tiếp xúc với đồ ăn vặt, nhưng rõ ràng đây cũng là một cơ hội kinh doanh lớn. Chờ nàng trở về nhất định phải thương lượng với mấy người ca ca một chút, cũng dựng một cái phố ăn vặt thử xem.

Cũng may phố ăn vặt ở đây không mở cho người ngoài, nếu không, chẳng phải nàng đã giành mối làm ăn của người ta sao?
Giành mối làm ăn với Bất Dạ thành, nghĩ thế nào cũng khiến người ta rùng mình!
“Thật không ngờ, người ở đây cũng không ít!”
Đã đến giờ cơm, gần như trước mỗi gian hàng đều nối một hàng dài. Khu vực màu đỏ nửa canh giờ trước còn không có ai, bây giờ lại náo nhiệt như chợ bán thức ăn, rộn ràng hối hả, hạng người gì cũng có.
Ly Diên từng bước đi dạo, lại có nhận thức mới về giá cả của thức ăn ở đây, cao đến mức khiến nàng líu lưỡi sợ hãi: “Sao có thể đắt như thế?”
Chẳng biết Vệ Giới đã bước tới bên cạnh nàng từ bao giờ, một bộ trường bào màu tím, ngọc quan búi tóc, mày như núi xa, tuấn dật không tưởng tượng nổi. Đương nhiên, nếu có thể bỏ qua nụ cười hơi trào phúng trên môi hắn, nàng sẽ chọn không chú ý đến vết sẹo kia của hắn.
“Ngươi rất nghèo hả?”
Ly Diên cắn môi dưới, vẻ mặt không cam lòng trợn mắt nhìn sang: “Ngươi mới nghèo đó, cả nhà ngươi đều rất nghèo!”
Sắc mặt của nam nhân không hề thay đổi, dời mắt về phía nàng, đột nhiên, nửa thật nửa giả nói: “Nếu như Ly cô nương giàu có như vậy, chi bằng mời mọi người ăn một bữa được không?”
Ly Diên đang định khiêu khích, nam nhân lại không nhìn nàng nữa, quay đầu nói với Thanh Thần bên cạnh: “Thông báo cho tất cả mọi người, hôm nay có người mời ăn cơm!”
Mặt Ly Diên đỏ lên, chỉ vào mũi người nào đó, nghẹn cả buổi không nói nổi một câu.
Vẻ mặt Thanh Thần đồng tình nhìn Ly Diên đã bắt đầu run rẩy: “Ly cô nương, nén bi thương, tiền tài là vật ngoài thân, nhất định đừng để trong lòng!”
Ly Diên méo miệng, vịt chết còn mạnh miệng: “Không phải chỉ mấy người các ngươi hả? Bổn cô nương còn mời được, hừ!”
Thanh Thần nghe xong, đang định mở miệng giải thích, đột nhiên một ánh mắt lạnh như băng quét tới khiến hắn theo bản năng ngậm miệng.
Thanh Thần không nói lời nào, nhanh chóng lui ra.
Ly Diên người này, nói nàng hào phóng, kỳ thật cũng không hào phóng lắm, còn phải xem người đó có quan hệ thế nào với nàng.
Được nàng phân loại thành người một nhà, vậy dĩ nhiên không cần phải nói, cho dù ngươi muốn núi vàng, chỉ cần nàng có, chắc chắn sẽ rộng rãi giúp đỡ. Nhưng nếu là một số người không liên quan, có đôi khi Ly Diên keo kiệt đến mức cả mấy người ca ca cũng không tưởng tượng nổi.
Trong thế giới của nàng, bình thường chia làm hai loại người như vậy, chưa từng có cái gọi là người trung gian.
Hiển nhiên tới nay Vệ Giới vẫn không là gì cả.
Nhưng Ly Diên lại nén giận chịu đựng cái “hố” này, không phải nàng nhận thua, mà là nàng có rất nhiều cách khiến Vệ Giới phải ói ra.
Dù sao, Vệ Giới không chỉ nợ nàng một tí.
Nhưng nàng thế nào cũng không ngờ rằng, làm gì chỉ có mấy người Vệ Giới, hắn vậy mà gọi toàn bộ người đến.
Bữa tối của một trăm tám mươi người, ở Bất Dạ Thành này trung bình mỗi người đều tiêu một trăm lượng bạc. Một trăm tám mươi người có nghĩa là nàng phải tổn thất cả một vạn lượng bạc trắng đó!
Không, có thể còn nhiều hơn, bởi vì có vài người dưới tình huống được mời sẽ thả bụng mà ăn.
Ly Diên vừa tức vừa phiền muộn, ánh mắt nhìn người nào đó hận không thể lại lột sạch hắn.
Nàng biết, hắn đang báo thù, quang minh chính đại báo thù cho bản thân.
Không phải chỉ là bị nhìn sạch thôi sao? Một đại nam nhân mà lại nhỏ nhen như vậy hả?
Như thể nhận ra ánh mắt oán độc của nàng, Vệ Giới lạnh nhạt liếc sang. Tuy rằng cái nhìn này không có sỉ nhục, châm biếm, lại chứa… coi thường trần trụi.
Đáng ghét… Ăn của nàng mà còn ra vẻ như vậy?
Ha, bày cái mặt đơ ra đó cuối cùng định cho ai nhìn?
Trong chớp mắt, nàng cảm giác gương mặt mập mạp của mình cau có tới vặn vẹo trong nháy mắt.
Đã nhiều năm như vậy, vẫn chưa có ai khơi dậy cho nàng nhiều tức giận đến thế. Vệ Giới này, hắn vậy mà làm được.
Chờ đến tương lai mới tính sổ có phải hơi muộn rồi không? Chỉ sợ nàng không có kiên nhẫn đợi.
Nghĩ tới đây, Ly Diên ngẩng đầu, trong đôi ngươi đen như mực trong trẻo nhưng lạnh lùng phút chốc hiện lên một vòng tinh quang.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.