Nhưng Hắc Thuần lại nói với nàng, muốn có càng nhiều manh mối nhất định phải tự mình tiến vào kỳ cảnh. Trốn tránh xa như thế vĩnh viễn sẽ không bao giờ có cách giải quyết.
Đây là muốn nàng đặt mình vào nguy hiểm sao?
"Chẳng lẽ không có cách khác?"
"Ách Vận cốc người còn không sợ, chỉ là nhân loại bị biến dị thì ngại gì chứ?"
Ly Diên trợn tròn mắt, "Ngươi nói dễ nhỉ. Ngươi cũng nói đó là nhân loại biến dị, lỡ như ta bị lây nhiễm thì sao?"
"Đây không phải là đức độ mà thầy thuốc các ngươi tôn sùng từ trước đến nay sao? Vì người quên mình?"
Ly Diên khinh thường cười lạnh, "Ta chưa bao giờ cảm thấy chính mình có y đức gì. Y thuật và độc dược của ta đều là xây dựng trên điều kiện lợi ích ngang bằng."
“Ta đã nhìn qua chỗ này rồi, khắp nơi là đồng bằng. Ngoại trừ cái trấn này, chỗ khác nơi nào cũng chỉ cần nháy mắt là thấy được. Các ngươi có thể trốn đi đâu? Lẽ nào lại quay trở lại rừng hắc ám lần nữa?"
Đây mới là chỗ khiến Ly Diên thực sự lo lắng. Lúc đầu họ thấy may mắn vì có chỗ để nghỉ ngơi, lại không ngờ vừa ra khỏi hang sói đã đi vào hang rắn.
"Chết tiệt, ngươi nói xem tại sao ban ngày ta không phát hiện nơi này kỳ lạ chứ?"
"Đây là mới là chỗ cao minh của đối phương. Ngay cả ngươi và Vệ Giới cũng không phát hiện ra, có thể thấy nơi này đã ngụy trang rất thành công. Được rồi, đừng nghĩ nữa, nhanh hành động đi, có lẽ sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125373/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.