“Xì!” Lúc hắn không để ý, một con rắn đã quấn quanh bắp chân, cắn một cái. Vết cắn này khiến hắn vô cùng tức giận, vừa giơ chân lên thì con rắn nhỏ đã bay xa.
Đáng tiếc đây không phải là kết thúc mà là khởi đầu, sau đó mới là thử thách thực sự.
Vừa lấy độc vừa phải đề phòng những thứ này tấn công, nếu động tác không đủ nhanh, rất có thể hắn không chống đỡ được đến khi nữ nhân ác độc kia đến. Đến lúc đó, đừng nói là thuốc, chính hắn cũng thành đồ ăn cho chúng.
Thân thể hắn đã trúng độc, vì vậy hắn chọn cách phớt lờ sự tấn công của những độc vật này.
Cho dù những thứ đó có cắn hắn thì hắn cũng không hề phân tâm, tập trung toàn bộ sự chú ý vào việc lấy độc.
Mặc dù trong lòng đã chán ghét muốn chết nhưng trên mặt vẫn phải giữ vẻ bình tĩnh, thỉnh thoảng còn phải nhắc nhở bản thân.
Nhanh hơn, nhanh hơn nữa.
Chỉ cần động tác của hắn đủ nhanh, hắn có thể sớm rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Thời gian trôi qua từng phút một. Khi Phượng Nguyên chuẩn bị xong dược liệu phụ trợ mới nhớ đến có người nào đó vẫn bị nhốt trong mật thất.
Không ngờ lúc cánh cửa được mở ra, một bóng đen đột nhiên lao ra từ bên trong.
Phượng Nguyên không kịp chuẩn bị, theo bản năng muốn né tránh nhưng không ngờ vấp phải chiếc váy dài, cứ thế bị người hất bay.
“A!” Nàng hét lên thảm thiết theo bản năng, vô thức túm lấy thủ phạm cũng là kẻ duy nhất trước mặt mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125327/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.