Phượng Nguyên thở hổn hển hồi lâu mới hoàn hồn lại. Nàng từ chối sự dìu đỡ của mọi người xung quanh, loạng choạng đứng dậy, nhìn độc vật còn sót lại cách đó nghìn mét, khẽ thở dài: "Tiếc là không thể nhổ cỏ tận gốc."
Vụ nổ vừa rồi để lại một cái hố sâu rất lớn ở giữa sân Nếu không phải có hồ nước và cây cối xung quanh, nàng thật sự không dám làm thế. Nhưng đã làm đương nhiên nàng đã nghĩ đến hậu quả. May mà căn phòng này chắc chắn hơn nàng tưởng tượng nhiều.
Con cự mãng màu đỏ đã bị nàng tiêu diệt hoàn toàn, không còn lại một mảnh vụn, tất cả vấn đề lo lắng tạm thời đều đã được giải quyết.
Về phần những con rắn còn sót lại, nàng cũng không để trong lòng. Đã xử lý xà vương, đám râu ria này cũng không đáng lo.
Nhưng điều nàng lo lắng là vấn đề còn lại. Chẳng hạn như bệnh độc, chẳng hạn như tình hình thương vong ở đây, đặc biệt là những người có thể đã bị nhiễm độc từ rắn.
Ví dụ như mấy người bọn họ, lại ví dụ như những người đứng bên ngoài,... Tất cả đều cần bọn họ giải quyết.
Bầu trời mùa hè luôn thay đổi thất thường, trời đang đẹp đột nhiên xuất hiện mưa lớn, rửa sạch gần hết máu đen, thậm chí cả không khí dường như cũng trong lành hơn rất nhiều, nhưng mùi vị xung quanh vẫn không loại bỏ sạch.
Nhất là khi trời dần sáng, đến khi mặt trời mọc, những khối thịt thối còn sót lại kia rất có thể sẽ gây ra một đợt bệnh biến mới.
Thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125324/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.