Lý Mạn Đình nhìn nữ tử mặc áo đen trước mắt dù khóe mắt mang ý cười nhưng ý cười lại không tới đáy mắt, chỉ cảm thấy cả người sởn gai ốc. Nàng có thể vừa mở miệng đã gọi ra tên của muội muội mình, có thể thấy được nàng rất hiểu bọn họ.
Tại sao lại hiểu? Vì sao lại hiểu?
Nàng ta thầm rùng mình. Trừ việc đó ra, nghĩ đến mặc dù sau khi muội muội nhục mạ nàng thì bọn họ đã lập tức xin lỗi nhưng rõ ràng người này không có ý định cứ thế bỏ qua, thậm chí còn mở miệng kích thích muội muội.
Sau nữa, lại còn áy náy nhìn nàng ta như thế, thậm chí còn tỏ vẻ tốt bụng lấy thuốc ra, nói bóng gió châm biếm muội muội có bệnh.
Tính cách có thù tất báo như vậy sao có thể là một người hiền lành được?
Nàng ta lập tức lịch sự từ chối: "Đa tạ lòng tốt của cô nương, chỉ là tính tình muội muội của ta có hơi bướng bỉnh, không có bệnh. Thật xin lỗi, làm phiền rồi."
Nói xong cũng không muốn đợi thêm một giây nào nữa kéo Lý Ngọc Giai rời đi.
Những người khác đang xem náo nhiệt thấy nhân vật chính chật vật bỏ đi, còn Phượng Nguyên thì cười như không cười nhìn bọn họ thì lập tức xấu hổ quay về vị trí của mình.
Mặc dù trò hề bên này thu hút sự chú ý của nhiều người nhưng cuối cùng đã bị vị tỷ tỷ Lý Mạn Đình khôn khéo này ép xuống, không truyền ra nhưng cũng không có nghĩa chuyện này đã kết thúc.
Sau khi bị kéo về chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125315/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.