Ánh mắt bễ nghễ của Vệ Giới nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở chiếc xe ngựa vô cùng khoa trương đắc ý kia, bỗng nhiên híp mắt, lạnh nhạt nói: "Phương thức xuất hiện của Ngọc thái tử lúc nào cũng khác người như vậy!"
Màn xe ngựa vì những lời này lập tức bị vén lên, để lộ gương mặt tuấn tú khiến chúng sinh điên đảo, phấn hồng trên thế gian ảm đạm của Ngọc Ngân. Không hề bất ngờ, Vệ Giới lại nhìn thấy trường bào màu vàng khoa trương, đầu đội kim ngọc quan, tay đeo nhẫn kim ngọc, chân mang giày vàng, đây nghiễm nhiên đã trở thành dấu hiệu độc nhất của Ngọc thái tử Ngọc Ngân hắn ta.
"Phượng vương điện hạ, đã lâu không gặp, bổn cung thật sự rất nhớ ngươi."
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Ngọc Ngân liếc xéo một cái, đong đưa cây quạt, vẻ mặt hài hước tự cho là rất thân thiết với Vệ Giới. Người xung quanh nhìn mà nổi da gà.
May mà tố chất tâm lý của Vệ Giới mạnh, không bị lời chào hỏi của hắn ta dọa đến rơi khỏi ngựa. Nhưng trong số quan viên phía sau hắn đã có người không chịu nổi. Nếu không phải mấy người Thanh Thần nhanh tay lẹ mắt giữ bọn họ lại, chỉ sợ hôm nay sẽ cực kỳ mất mặt.
Vệ Giới biết rõ người này có tật không trải thảm đỏ đón thì tuyệt đối không xuống xe nên cũng không trông chờ hắn ta xuống xe nói chuyện với mình. Cũng may bọn họ một người trong xe, một người trên lưng ngựa, cũng là bên tám lạng người nửa cân. Lễ nghi gì đó, bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125308/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.