Một lát sau, Hồng Ngọc thả tay xuống, lông mày nhíu lại nãy giờ không vì vậy giãn ra, thay vào đó là vẻ mặt lo lắng chực khóc: "Thất ca, muội thật lòng thương huynh, sao nhất định phải như vậy chứ? Tại sao huynh đệ hai người không thể ở chung hòa thuận mà phải tính toán nhau như vậy?"
Trả lời nàng không gì ngoài sự im lặng.
Trong đôi mắt đen bình tĩnh sâu thẳm của Vệ Giới cứ yên lặng nhìn nàng, không chút gợn sóng, im hơi lặng tiếng, giống như nàng là một người trong suốt.
"Thất ca, cơ thể của huynh suy yếu như vậy, hay là huynh đừng để ý đến những chuyện phiền lòng kia nữa. Lát nữa muội sẽ tiến cung tìm hoàng đế ca ca nói rõ, nếu huynh ấy còn như vậy thì khác gì bạo quân? Chẳng lẽ huynh ấy không biết huynh trúng độc hay sao? Cơ thể đã nát thành như vậy, lại trúng độc, huynh ấy có gánh nổi hậu quả không?"
Trong lúc Hồng Ngọc nghiến răng nghiến lợi mắng chửi thỏa thê, đôi mắt vốn lạnh băng vô cảm của người nào đó dần dần tràn ra cảm xúc không nói rõ được cũng không diễn tả được, đặc biệt là loại cảm xúc này còn ảnh hưởng trực tiếp đến hắn, khiến hắn mở miệng hiếm hoi: "Đây là chuyện giữa bọn ta, ngươi đừng tham gia vào."
Lời nói mặc dù ngắn gọn, nhưng với Hồng Ngọc thường ngày chỉ nghe được vài chữ hiển nhiên là bất ngờ. Vì quá vui nên mặt của tiểu nha đầu hồng hồng, không chớp mắt nhìn ca ca mình, dường như nghi ngờ câu nói vừa rồi có phải nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125301/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.