Chương trước
Chương sau
Tất cả công việc của Phượng Trì sơn trang đều do tứ thiếu phụ trách. Nói là tứ thiếu nhưng lại có năm người. Chỉ vì bọn họ ghét bỏ lão nhị nghe không hay nên trực tiếp bỏ qua lão nhị luôn.
Vì chuyện này mà Ly Diên đã cạn lời rất lâu, cảm thấy bọn họ vô cùng quái đản.
Bao năm qua, số lần nàng xuất hiện ở Phượng Trì sơn trang càng lúc càng ít. Dù sao thì nàng thích theo nghề ban đầu của mình hơn là buôn bán. Bởi thế mấy năm nay, quá nửa liên lạc với các huynh đệ đều là viết thư qua lại.
Không thể không nói, việc thiện nàng làm năm đó không chỉ cứu vớt bọn họ mà còn cứu vớt chính bản thân nàng. Có năm người với năng lực làm việc mạnh mẽ như vậy giúp đỡ nàng, cho dù nàng không muốn thành công thì e là cũng khó đúng không?
Phượng Trì sơn trang có thể có ngày hôm nay, trừ mưu sĩ sau lưng là nàng ra, càng không thể thiếu được bốn vị thiếu niên anh tài tuổi còn trẻ mà đã có một thân đầy bản lĩnh này. Nói thật từ tận đáy lòng, nàng luôn biết ơn bọn họ.
Từ ngày đầu tiên quen biết họ, họ đã nói sơ qua một lượt về quá khứ và thân phận của mình rồi. Nhưng cụ thể thế nào thì không ai hỏi kỹ, bao gồm cả bản thân nàng, cũng không hỏi thêm bọn họ điều gì cả. Họ cũng vậy.
Nhưng cho dù trong tình cảnh cách một lớp sa mỏng như vậy, bọn họ vẫn giúp đỡ nàng như thế, làm sao có thể khiến nàng không cảm động cho được?
Đặc biệt là mấy năm gần đây, gần như họ đã hi sinh không cần báo đáp. Tuy đại tiểu thư trên danh nghĩa là nàng cũng bị bọn họ hại không chỉ một lần hai lần, nhưng người họ đổ tiếng xấu lên cuối cùng là Phượng Nguyên chứ không phải Ly Diên. Ảnh hưởng đối với bản thân nàng cũng không lớn như trong những lời đồn đại.
“Sao lần này muội phản ứng mạnh thế? Ngụy vương đó...”
Thẩm Tứ cẩn thận dè dặt hỏi, không khỏi khiến Ly Diên thấy buồn cười: “Ngụy vương không có quan hệ gì với ta cả, chỉ có điều lần này vì Ngụy vương trúng độc nên ta gặp phải một số phiền phức.”

Thẩm Tứ gật đầu vẻ đã hiểu: “Thì ra là vậy. Thế giờ muội muốn giải quyết thế nào? Có cần bọn ta ra mặt không?”
Ly Diên lắc lắc đầu: “Đợi Hoa Mậu về, ta sẽ tự nói rõ với các huynh. Giờ là độc đại ca đã trúng, sao huynh ấy lại trúng phải độc nước Thiên Độc vậy?”
Thẩm Tứ lắc lắc đầu: “Lúc đó bọn ta cũng không rõ. Sau khi trở về nghe Mã Vân nói thì mới biết độc này không tầm thường. Giờ nói cho đầy đủ rõ ràng, Ngụy vương này cũng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.”
Ly Diên hừ lạnh một tiếng: “Tất nhiên ông ta không đơn giản. Làm một trong số ít vương gia khác họ của nước Mị, ông ta nhạy cảm hơn bất kỳ ai hết. Chuyện này bắt buộc phải tra cho rõ ràng. Ta không muốn bị một người âm hiểm như thế nhung nhớ đâu. Bắt buộc phải sớm điều tra rõ nguồn gốc độc này.”
“Muội yên tâm đi, lần này Hoa Mậu đến kinh thành nước Mị chính là vì chuyện đó.”
Tất nhiên Hoa Mậu chính là thiếu niên áo đỏ hôm ấy. Năm nay mười lăm tuổi, xếp hàng em út, biệt hiệu Mèo Hoa. Công việc tình báo ở Phượng Trì đều do đích thân hắn lo liệu, bọn họ rất yên tâm.
“Khó trách lại gặp huynh ấy ở đó. Nếu huynh ấy đến kinh thành rồi thì cũng thuận tiện điều tra rõ tình thế ở kinh thành cho ta đi, quan trọng là quan hệ thông gia của phủ Khang thân vương.”
“Khang thân vương phủ?” Thẩm Tứ nhìn nàng với vẻ hơi nghi hoặc. Ly Diên hừ lạnh một tiếng: “Nhờ phúc các huynh ban, lần này ở đệ nhất trang trong thiên hạ, ta bị Khang thân vương nhận ra, bức ép ta quay về để gả đi đó!”
“Phụt... gả, gả đi?” Thẩm Tứ vừa nhấp một ngụm trà, lúc này đã phun hết ra. Ly Diên liếc hắn đầy vẻ chán ghét: “Có cần phải kinh ngạc đến thế không? Lẽ nào những chuyện kỳ quái xảy ra với bổn cô nương đây còn ít sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.