Ly Diên có chút cạn lời nhìn Mã Vân bỏ đi như né ôn dịch, yểu xìu nhìn Hàn Tẫn và Thẩm Tứ: "Ta đáng sợ như vậy hả? Sao lần nào Vân thúc thúc này gặp ta đều mang vẻ mặt hận không thể nhét ta vào trong bụng mẹ lại?"
Hàn Tẫn và Thẩm Tứ cùng dùng vẻ mặt "Muội làm gì, còn không biết xấu hổ mà hỏi" nhìn nàng. Không ai trả lời vấn đề ngu xuẩn này, ngược lại nghiêm túc hỏi: "Thương thế của muội là sao?"
Ly Diên nghe xong, lập tức rũ vai, vẻ mặt buồn rười rượi nhìn hai người: "Haiz, đừng nói nữa, lần này thật là khinh địch, đắc ý hơi quá, xem thường một người bị trọng thương. Ta đã nghĩ rằng chắc chắn mình sẽ chết, vậy mà còn có thể sống sót gặp lại mọi người, đúng là mạng lớn."
Sau đó, nàng kể lại chuyện xảy ra ở khu rừng nhỏ cho hai người nghe.
Không ngờ, sau khi hai người nghe xong, sắc mặt biến đổi trong nháy mắt. Nhất là khi Ly Diên nhắc tới dung mạo của đối phương, sắc mặt Hàn Tẫn càng thêm nghiêm túc, đồng thời liên tục xác nhận với nàng: "Muội xác định, trên má đối phương có một vết sẹo chiếm hơn nửa mặt?"
Ly Diên cực kỳ chắc chắn nhẹ gật đầu: "Tất nhiên, thoạt nhìn vết sẹo kia đã lâu năm, năm đó hiển nhiên đã sâu tận xương. Cho dù là hiện tại cũng còn lồi ra ngoài, trông cực kỳ đáng sợ. Chỉ tiếc cho gương mặt như thần tiên kia của hắn ta."
Nếu là thường ngày, vừa nghe thấy Ly Diên nhắc tới dung mạo của nam nhân khác, chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125247/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.