Nhưng nghe trong tai Bạch Đan Đan thì câu nói ấy lại hoàn toàn có nghĩa ngược lại.
Tên nam nhân này ăn hết " đậu phụ " của nàng xong giờ lại buông lời chê bai, cường điệu việc hắn ta không bao giờ để mắt tới nàng như vậy.
Được, rất được!
Nàng đứng dậy, chỉ tay ra cửa, như cười như không:
- Đã như vậy, ngài còn ở đây làm gì? Biệt viện này của tôi nhỏ bé, tuềnh toàng,chắc cũng không thể lọt vào mắt xanh của ngài được đâu!
Nàng hếch cằm lên, nụ cười thoáng ý lạnh, ánh mắt đầy phẫn nộ mà long lanh, sáng sắc kinh người.
Nam nhân nhìn vào đôi mắt sáng long lanh ấy, cảm giác như linh hồn mình đang bị hút dần vào trong đó.
Hắn luôn có cảm giác rằng ánh mắt ấy rất quen, tựa như rất nhiều rất nhiều năm trước, bản thân hắn cũng đã bị ánh mắt này mê hoặc, bị sa đọa vào ánh mắt, vào ý cười " gian sảo, ranh mãnh "này.
Từ đó, hồn vía như mê man tìm kiếm một bóng hình yêu kiều...
.... tìm kiếm trong mênh mông biển người... xuống hoàng tuyền lạnh lẽo cũng chả thể buông tay...
Nhưng, tiểu nha đầu này rõ ràng mới mấy ngày trước thôi chàng mới gặp lần đầu mà?
Mơ mơ hồ hồ.... chàng dùng ánh mắt thâm trầm mà nhìn nàng....
Bị chàng nhìn hồi lâu như vậy, Bạch Đan Đan nổi cáu...
Cái ánh mắt háo sắc này là ý làm sao đây?
Tên nam nhân này nhìn cũng đường đường hoàng hoàng... mà sao lại có vẻ biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-tam-tieu-thu/3257105/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.