Bạch Đan Đan vừa dời đi, Bạch Lưu Cảnh quay người tát mạnh một phát vào mặt hắn.
- Phụ thân.... người...
Bạch Nhu Kỳ ôm lấy mặt, ngơ ngác...
Ả ta là đích nữ mà Bạch Lưu Cảnh yêu thương nhất, trước giờ chưa bao giờ bị đối xử như vậy.
Đâu ngờ,Bạch Lưu Cảnh lại trút giận lên người ả như này, lại còn không cho ả kịp nói gì mà tặng ả luôn một cái bạt tai vậy chứ....
Bạch Lưu Cảnh bị Bạch Đan Đan làm cho tức giận vô cùng, không có nơi nào để phát tác.... quay đầu lại thấy đứa con gái mặt xưng vù như mặt heo này thì lại càng bực....
Ngày thường nhìn ả, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu... nhưng giờ càng nhìn càng thấy khó chịu.
- Đều là tại ngươi! Nếu không phải ngươi nói lộ ra cho Nhược Tâm thì con nha đầu chết tiệt kia sao biết được chuyện về chiếc chìa khóa? Giờ nó trở nên lợi hại như vậy thì rất có thể là đã tìm ra kho báu mà Bạch Lưu Phong để lại rồi!
Bạch Lưu Cảnh có nằm mơ thì cũng mong tìm được kho báu mà người anh trai để lại. Bởi ông ta mắc ở cửu phẩm ngự huyền kinh đã quá lâu rồi, nếu như có thể tìm ra " phổ linh đơn" trong đống di vật mà Bạch Lưu Phong để lại.... rất có thể ông ta có thể vượt qua trở ngại mà đạt đến linh huyền kinh, linh huyền cảnh giới.
Nếu như vậy ông ta sẽ trở thành một cao thủ nhất nhì Nam Việt quốc này.... chứ sẽ không phải như hiện tại luôn phải nơm nớp lo sợ làm gì sai khiến Hoàng thượng phật lòng.
Nào ngờ, Bạch Nhu Kì lại dám để lộ ra, làm hỏng việc lớn của ông ta.
Huống hồ lại còn tạo cơ hội cho Bạch Đan Đan đòi lại tiền tài nữa...thật là tổn thất quá nặng nề!
Nếu không phải Bạch Nhu Kỳ cố tình đi gây sự với Bạch Đan Đan thì ông ta sao có thể bị con nha đầu đó chơi vố đau vậy chứ?
Bạch Nhu Kì ngồi sụp xuống đất, gào khóc:
- Phụ thân, việc này thật sự không liên quan tới con.... là tứ muội nghe lỏm khi con và mẫu thân nói chuyện! Tất cả là lỗi của muội ý!
Bạch Nhu Kì cứng đầu chối tội, ngọn lửa thù hận càng lúc càng sôi sục!
Đều trách con tiện nhân Bạch Đan Đan!
Rõ ràng là một phế nhân mà lại có thể hại ả ra nông nỗi này....lại còn mơ tưởng có thể trở thành thái tử phi nữa chứ?!
Bạch Đan Đan nếu như mà rơi vào tay ả thì chắc chắn sẽ bị ả hành cho thừa sống thiếu chết!!!!
...
Trước cửa Hầu phủ..
Bạch Nhược Tâm đang đứng giằng co với tâm phúc bên cạnh Bạch Lưu Cảnh, Liễu ma ma.
- Ngươi tránh ra! Ta muốn gặp cha ta! Ta không tin phụ thân lại nỡ lòng đuổi ta ra khỏi hầu phủ? Đây không phải sự thật! Nhất định có kẻ nào chọc gậy bánh xe... ngươi tránh ra, ta nhất định phải gặp phụ thân, ta phải giải thích rõ ràng!
Liễu ma ma nở nụ cười cứng đơ:
- Tứ tiểu thư, hầu gia đã nói không muốn gặp tiểu thư rồi! Tiểu thư hãy nghe lời lão gia mà lên trang trại ở chứ đừng ở đây làm tổn hại danh tiếng Hầu phủ nữa!
- Không thể nào! Phụ thân sao có thể không muốn gặp ta? Vậy ta muốn gặp nhị tỉ! Nhị tỉ nhất định sẽ cầu xin phụ thân giúp ta!
Bạch Đan Đan vừa ra đến cửa, vừa hay nhìn thấy màn này, bật cười.
Bạch Nhược Tâm nghe tiếng cười, quay ra nhìn, cũng mất lúc lâu mới có thể nhận ra Bạch Đan Đan.
Lập tức, ả tức giận lao tới, giơ tay định tát Bạch Đan Đan.
- Tiểu tiện nhân! Tại ngươi! Ngươi rút cuộc đã dùng yêu pháp gì mà hại ta ra nông nỗi này? Giờ ngươi đắc ý lắm phải không? Ta đánh chết ngươi!
Bạch Đan Đan khẽ nhích chân, đá một viên đá nhỏ về phía dưới chân ả ta.
Vừa hay Bạch Nhược Tâm đạp trúng viên đá ấy, mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất...
Mà còn là tư thế úp mặt xuống nền đất, ngã đúng tư thế cẩu ăn ***
Bạch Đan Đan khẽ cười:
- Ôi,tứ muội muội. Ta biết trong lòng muội vô cùng cảm kích ta... nhưng cũng không cần hành đại lễ vậy đâu! Muội làm thế này thì khách sáo quá, tỉ tỉ thật ngại quá!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]