Ánh mắt Bạch Đan Đan lạnh băng.
Đám họ hàng này không chỉ chiếm đoạt tài sản mà còn ép chết cố chủ Bạch Đan Đan, việc này...không thể dễ dàng mà cho qua được!
Nàng bước theo hành lang,từ xa đã nghe thấy tiếng của Bạch Lưu Cảnh.
- Chuyện gì vậy chứ? Đã đi cả canh giờ rồi sao vẫn chưa đưa được người đến đây? Chỉ là đi bắt một con phế nhân thôi, cần phải đi lâu vậy sao?
Hầu gia phu nhân khẽ nói:
- Lão gia,đừng trách đám thị vệ, có thể là do con nha đầu ấy không chịu đến nên mới làm mất thời gian. Lão gia không biết đấy chứ,con nha đầu đó dạo này to gan lắm rồi, không chỉ tư thông với nam nhân lạ làm bại hoại môn phong, mà còn dám đánh cả chị họ của mình! Thiếp còn nghe nói tứ nha đầu cũng bị ả ta đánh nữa...
- Cái gì? Có việc như vậy sao? Thật đúng là vô thiên vô pháp mà!
Bạch Nhu Kỳ cũng nức nở:
- Phụ thân,người nhất định phải làm chủ cho con, con bị ả ta đánh thảm quá trời luôn...!
......
- Ha ha...
Tiếng cười truyền đến, cắt ngang lời kêu than của Bạch Nhu Kỳ.
- Nhị tỉ, thật buồn cười mà! Ta có đánh tỉ sao? Tỉ nói chuyện phải cẩn thận chút chứ? Ta đánh tỉ khi nào vậy nhỉ?
Những kẻ trong phòng đều quay về phía phát ra tiếng nói.
Chỉ thấy ở cửa lớn,một thiếu nữ chậm rãi bước vào, thanh tú mĩ lệ, khí chất nho nhã, một thân váy trắng khẽ lay động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-tam-tieu-thu/3257093/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.