Bạch Nhu Kỳ nằm trên nền đất, cố gắng tìm cách ngóc người dậy,nhưng kinh hãi phát hiện ra cơ thể mình không cử động được.
Ả quắc mắt nhìn người thiếu nữ đang đứng trước mặt, ánh mắt như muốn phun ra lửa rồi...
-Bạch Đan Đan! Ngươi đã dùng yêu pháp gì? Tại sao ta không thể cử động được thế này chứ?
- Nhị tỉ, tỉ đang nói gì vậy? Muội nghe mà chả hiểu gì hết.
Bạch Đan Đan gương mặt mơ màng.
- Tỉ không cử động được thì liên quan gì muội chứ? Lúc nãy... là tỉ lao tới đánh muội mà! Muội sợ lắm, cơ bản không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết tránh né...
Bạch Nhu Kỳ nghiến răng, nghiến lợi, cặp mắt oán hận nhìn Bạch Đan Đan.
Trực giác cho ả biết,nhất định là Bạch Đan Đan đang làm trò... Nhưng Bạch Đan Đan nói cũng đúng, khi nãy là ả ra tay trước, còn Bạch Đan Đan thì chỉ tránh trước tránh sau, kinh hoàng, sợ hãi, cuối cùng hai tay ôm đầu ngồi sụp xuống đất.
Bạch Nhu Kỳ khi đó rất không khách sáo,đá mạnh về phía Bạch Đan Đan, thầm nghĩ kể cả đá không chết cũng đá bay con tiện nhân này ra cho ói máu chết...
Kết quả, một phát đá, đúng là bay người, đúng là ói máu, nhưng người bị đá bay, ói máu lại chính là bản thân ả.
Sao thế được chứ? Như có ma vậy...
Lúc này như vừa phát hiện ra điều gì, Bạch Đan Đan hét lớn:
-A....! Nhị tỉ, lúc nãy tỉ bị ngã phát ra tiếng động mạnh như vậy,có khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-tam-tieu-thu/3257063/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.