Thoạt nhìn, Diệp Tuyền cũng cảm thấy hơi giật mình, bất ngờ. Anh không ngờ, đại sư Thạch Tâm trong truyền thuyết lại là hòa thượng già bình thường như thế, một chút khí thế cũng không có...
Nhưng ngay sau đó, anh đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của mình.
Bởi vì đúng lúc này, vị hòa thượng già mở mắt ra, Diệp Tuyền bỗng cảm thấy toàn bộ lầu các tràn đầy sức sống, dường như mọi sự vật sống lại, tràn đầy sinh lực. Cảnh tượng này, giống như cái cây già đã mục nát từng phần, lại lần nữa nảy mầm, đâm chồi nảy lộc, cảnh xuân tươi đẹp.
Mắt vị hòa thượng già rất sáng, lấp lánh có thần. Nhưng ánh mắt lại hết sức ấm áp tựa như là ánh nắng, không hề tổn thương người khác.
Trong lúc mơ hồ, Diệp Tuyền nghĩ đến tượng Phật trong chùa. Thần thái, ánh mắt hòa thượng già giống như tượng Phật, biểu lộ không màng danh lợi, mặt mũi hiền lành, trong vẻ gần gũi mang theo chút xa cách, lặng lẽ quan sát chúng sinh.
Lúc này, Diệp Tuyền cũng không còn hoài nghi nữa, anh hoàn toàn tin hòa thượng già trước mắt chắc chắn là đại sư Thạch Tâm. Sau khi nhận ra điều này, anh không dám thất lễ, vội cúi đầu chào to: "Đại sư..."
"Cậu ngồi đi." Đại sư Thạch Tâm chỉ tay ra hiệu, âm thanh hơi trầm, nhưng rất êm dịu, thật giống như hạt châu chuyển động, cảm giác có nhịp điệu, nghe khá êm tai.
Diệp Tuyền cúi đầu xem xét, rồi vội ngồi xuống xếp bằng trên Bồ đoàn bên cạnh.
"Nghe nói, cậu muốn gặp tôi?" Đại sư Thạch Tâm lại mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-phong-thuy-su/4277359/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.