Chương trước
Chương sau
Nhìn nam tử né tránh trước mặt, Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười, trường tiên trên tay lạnh lùng xoay tròn, cây roi lam sắc phát ra âm thanh cộng hưởng oong oong, uốn éo thân thể, phá vỡ không khí ngăn cản chính mình lao nhanh về phía trước, như một linh xà màu lam, giãy dụa thân thể chính mình, há miệng to như chậu máu lộ ra hàm răng sắc bén, trực tiếp xé rách không khí, hung ác đánh về phía nhân loại trước mắt.

Khí tức cường đại đánh thẳng vào xung quanh, cây cối cũng bởi vì lực lượng cường đại này mà bắt đầu lắc lư, không ngừng run rẩy, lá xanh trong không trung không ngừng rơi xuống, thân ảnh đỏ rực múa roi trên không trung, lá xanh còn chưa đụng tới thân ảnh màu đỏ thì đã bị đánh nát bấy.

Nam tử kinh ngạc nhìn trường tiên như linh xà kia của Quân Mộ Khuynh, vội vã lắc mình tránh thoát phóng tới bên cạnh, không đợi hắn đứng vững, cây roi đuổi sát tới, không cho hắn có một cơ hội thở dốc nào.

Phong Diễm đứng trên mặt đất, bị lực lượng cường đại này trùng kích, bức hắn không thể không lui về phía sau mấy bước, vết thương trên người sau khi ăn đan dược đã tốt hơn nhiều, nhưng đối mặt với lực lượng trùng kích của võ sĩ, hắn vẫn chịu không nổi, cuối cùng bất đắc dĩ mới ngưng tụ tinh thần lực để ngăn cản lực lượng phát ra từ trên người Quân Mộ Khuynh.

Nhìn người liên tục né tránh, đôi mắt đỏ đậm lóe ra tia hàn quanh lạnh như băng, triệu hoán sư cho dù có thiên hỏa thần khí trong tay, cũng chỉ là lãng phí, xem ra, hôm nay nàng phải làm người xấu thôi, thứ gọi là thiên hỏa thần khí, cũng sắp sửa thành tàn tro tàn.

Nam tử liên tục né tránh, nào biết tâm tư của Quân Mộ Khuynh, hắn chẳng qua là triệu hoán sư, bình thường cũng sẽ một chút chiêu thức của võ sĩ, nhưng hắn cũng không phải là võ sĩ a, đâu có thể phát huy ra lực lượng của võ sĩ, đáng chết! Không có người nào nói quá, Quân Mộ Khuynh ngoại trừ là đấu kỹ sư, còn là võ sĩ!

Nhìn thấy địa hỏa thần khí kia ở trên tay Quân Mộ Khuynh, tựa như có sinh mệnh vậy, dù cho hắn đi tới chỗ nào, nó cũng có thể đuổi sát tới, nghĩ đến bản thân hắn đường đường là triệu hoán sư cấp bậc đại hoán sư, lại thua trên tay của một nữ oa mười bốn tuổi, vậy thì thật là đáng hận a!

“Lão tử cũng không tin, thiên hỏa thần khí của ta, đỡ không được uy lực địa hỏa thần khí của ngươi!” Nam tử quyết định sẽ không trốn tránh nữa, mặc kệ chạy trốn tới chỗ nào, cây roi kia lại như có mắt vậy, một đường đuổi tới, còn có thể trốn gì nữa, hắn cũng không tin, cho dù Quân Mộ Khuynh là võ sĩ, thần khí của hắn vẫn là cấp bậc thiên hỏa.

Đường đường là thần khí cấp bậc thiên hỏa, nếu như đỡ không được địa hỏa thần khí, vậy thì còn gì là đẳng cấp thần khí nữa!

“Ngăn cản được hay không, thử đi rồi sẽ biết.” Âm thanh lạnh lẽo giống như sương lạnh tháng chạp vậy tiến vào trong tay nam tử.

Quá kiêu ngạo! Quân Mộ Khuynh nàng sao có thể kiêu ngạo như thế!

Nam tử vẫn né tránh, ánh mắt âm trầm lộ ra tia kiên định, lập tức hắn không do dự mà xoay người, bàn tay to cầm thật chặt bảo kiếm, lại dùng tinh thần lực bảo vệ xung quanh mình, không để cho dòng khí võ sĩ của Quân Mộ Khuynh làm đả thương, trong đôi mắt lóe ra tia độc ác.

Thiên tài như vậy, không có được, nhất định phải trừ bỏ, vũ kỹ song tu, còn có thể tấn chức rất nhanh, thối! Quân Mộ Khuynh nàng là muốn nghịch thiên hay sao!

Nam tử lắc lư thân thể, thăng cấp vây chung quanh hắn, mũi bảo kiếm lóe lên kim quang, hắn vung bảo kiếm, phá vỡ một tầng lại một tầng lực lượng.

Thiên hỏa thần khí cũng không phải là đồ bỏ, mặc dù nam tử không hiểu được chiêu thức của võ sĩ, nhưng mấy đường kiếm chém lung tung thật sự đã phá vỡ vài đạo lực lượng trùng kích, hắn nghĩ dựa vào lực lượng của chính mình, rất nhanh phi thân đến trước mặt Quân Mộ Khuynh, phá vỡ dòng khí của võ sĩ, đây cũng chỉ là của ải thứ nhất.

Nhưng mà hình như hắn đã quên mất, Quân Mộ Khuynh không chỉ là võ sĩ, nàng còn là đấu kỹ sư, hơn nữa đã đến cấp bậc tôn giả, một chiêu này, đối với người khác có thể hữu dụng, chỉ là ở trước mặt Quân Mộ Khuynh, thì lại không đáng nhắc tới.

Thời điểm nhìn thấy nam tử đột nhiên xoay người bay về phía mình, tâm tư của hắn, đã bị Quân Mộ Khuynh nhìn thấu, cánh môi đỏ thắm khẽ nhếch lên một độ cong lạnh lẽo, trường tiên vốn đang bay múa lay động trên không trung, đột nhiên thân thể chợt động.

Nam tử đang muốn xông về phía Quân Mộ Khuynh, nhưng ngay khi hắn ngẩng đầu nhìn lên thì hoàn toàn ngây ngốc, Quân Mộ Khuynh chẳng những không xoay người kéo dài khoảng cách giữa hai người ra, trái lại còn phi thân vọt về hướng hắn bên này, dáng người mạnh mẽ kia ở trong rừng cây xông thẳng đến, đến chỗ nào, lá cây rơi xuống mặt đất đều bị đánh nát bấy

Cây cối xung quanh, bởi vì khí lưu cường đại này bị hung hăng đánh tới, cây cối bị trùng kích có chút nghiêm trọng, hơn nữa còn trở nên vặn vẹo, cành lá trên cây cũng đã sớm bị đánh đến không còn một mảnh, còn dư lại chỉ có cành khô đong đưa trong gió.

Nam tử nhìn kỹ lại, thân thể “linh xà màu lam” vốn đang lay động, đột nhiên trở nên “Cứng ngắc”, thân thể uốn lượn biến thành thẳng tắp, mà trường tiên cao lớn, đang…

Điều này sao có thể!

Nam tử không dừng lại động tác, nhưng trong lòng đã cực kỳ chấn động, địa hỏa thần khí của Quân Mộ Khuynh, sao có thể tự động chuyển biến thần khí thành hình thái thần khí cao cấp, ở Lâm Quân, thần khí như vậy cũng chỉ có ba món, Quân Mộ Khuynh là từ địa phương nào chiếm được.

Tự động chuyển biến thần khí thành hình thái thần khí, đó là dựa theo tâm ý người cầm thần khí để thay đổi hình thái, chỉ cần Quân Mộ Khuynh có thể nghĩ ra dáng vẻ của vũ khí, nó cũng có thể y như thế biến ảo ra, hơn nữa uy lực tuyệt đối sẽ không yếu bớt nửa phần.

Hắn ở trong lòng hung hăng thối một tiếng, nhất quyết, tăng nhanh tốc độ thân thể phóng tới, giống như là sao băng xẹt qua vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc trên mặt nam tử, Quân Mộ Khuynh vô tội nói: “Ái chà, ngươi nhanh như vậy đã phát hiện rồi.” Trường tiên trên tay nhanh chóng biến ảo, ai cũng không biết trong lòng nàng nghĩ là dạng vũ khí gì.

Nghe thấy lời của Quân Mộ Khuynh, nam tử thiếu chút nữa rối loạn bước chân, khốn khiếp! Nàng còn có thể vô tội một chút sao? Đã như vậy mà còn nhìn không ra, vậy dứt khoát hắn liền bị đụng chết ở chỗ này, khỏi cần phải đánh!

Thân ảnh màu đỏ, giống như mũi tên lửa, xông thẳng xuống, Phong Diễm ở bên cạnh nhìn thấy, lúc này hắn thực sự hiểu rõ, thực lực của Quân Mộ Khuynh là sâu không lường được, đồng dạng là xông thẳng mà đi, tốc độ của nàng, so với nam tử kia là nhanh hơn gấp đôi, còn có lực lượng cường đại như thế, nàng, còn là võ sĩ sao?!

Nam tử một bên đánh, còn không quên nhìn thần khí biến hóa trong tay Quân Mộ Khuynh, hiện tại đã không còn trường tiên đong đưa, hắn cũng cảm giác con đường phía trước thông thoáng không ít, lực lượng đánh tới cũng liền nhanh hơn.

Chỉ là, hình như hắn không hiểu rõ một đạo lý, trước đêm dông tố thì luôn luôn yên lặng.

Qua một chút, ba thước, hai thước, nhanh!

Hết thảy xung quanh, đang điên cuồng lay động, chúng nó hận không thể trực tiếp chui xuống đất, cũng không muốn chịu đựng sự tàn phá khủng bố như thế, một thân cây đang tốt lành, cành lá liền không còn, chỉ có điều sinh trưởng ở đây, hai người kia bị rãnh sao, bị ngược thành cái dạng này, máu chảy đầm đìa ví dụ bày ở trước mặt, ai còn không sợ hãi.

Ma Vực rừng rậm bình thường nhiều ma thú đi qua nơi này như vậy, nhưng hôm nay, một con cũng không có, lực lượng bá đạo kia đã sớm làm chúng nó khiếp sợ, chớ nói chi là còn có hai Thánh Thú ở đây, chúng nó nghênh ngang đi qua nơi này, đây không phải là muốn tìm chết sao!

Thần khí trên tay Quân Mộ Khuynh còn chưa ngưng tụ xong hoàn toàn thân thể mới, vậy thì thật ngại, trận chiến này, Quân Mộ Khuynh nàng nhất định sẽ thua.

Nam tử đắc ý lộ ra tươi cười, vung bảo kiếm trong tay, dùng tinh thần lực của hắn bao vây lấy nguyên tố, truyền tới bảo kiếm, nguyên tố màu lam nhàn nhạt chậm rãi lưu động trên bảo kiếm, kim sắc bảo kiếm, càng lộ vẻ chói mắt.

Ngay một khắc nam tử đắc ý, hắn đã phóng tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, hắn rất nhanh vung bảo kiếm lên, cánh tay hung hăng lay động, dùng hết sức lực toàn thân vung bảo kiếm trong tay.

“Thủy Nhận!” Ngân kiếm ở dưới chân Quân Mộ Khuynh triển khai, sáu hành tinh rất nhanh xoay tròn, sáu viên ngũ giác tinh chớp động quang mang màu lam.

Kiếm trong tay nam tử còn chưa có hạ xuống liền nhìn thấy đấu kỹ trước mặt, đôi mắt không khỏi trừng lớn, trong đôi mắt đen chiếu lên huyễn lệ màu lam, khí tức lạnh như băng đập vào mặt, nam tử còn chưa kịp suy nghĩ, âm thanh lưỡi dao đâm rách thịt xương truyền đến, Thủy Nhận đâm vào thân thể hắn.

“Ngươi!”

Quân Mộ Khuynh rơi xuống mặt đất, trường tiên trong tay không biết lúc nào đã bị nàng thu lại, nàng thảnh thơi nhìn thân thể rơi từ không trung xuống, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

“Phịch!” Thân thể nam tử hung hăng té trên mặt đất, hắn nghẹn ngào rên rỉ một chút, nhìn băng nhận tiến vào thân thể mình.

“Ngươi hèn hạ vô sỉ!” Nam tử hận không thể lập tức nhảy lên, chỉ vào Quân Mộ Khuynh hung hăng mắng một trận.

Quân Mộ Khuynh thở dài lắc lắc đầu, đi tới trước mặt nam tử, “Ta sao lại là hèn hạ vô sỉ? Chẳng lẽ ngươi không biết ta là đấu kỹ sư sao? Thời điểm đấu kỹ sư đánh nhau, sử dụng đấu kỹ không phải là chuyện hết sức bình thường hay sao triệu hoán sư đại nhân!” Rõ ràng là triệu hoán sư, lại còn lấy kiếm ra đùa giỡn một phen.

Âm mưu a! Hắc quả quả âm mưu!

“Phốc!” Một ngụm máu tươi từ trong miệng nam tử phun ra, hắn biết Quân Mộ Khuynh là đấu kỹ sư, nhưng ai có thể biết nàng sẽ ra ám chiêu!

Kim long trong tỏa long tháp, thấy Quân Mộ Khuynh đánh lén người ta, lại còn nói ra lý do quang minh chính đại như vậy không nhịn được run rẩy khóe môi, mọi người đều biết Quân Mộ Khuynh là thiên tài song nguyên tố, cũng biết nàng có thần thú, thế nhưng, đâu có mấy người biết nàng có bản lĩnh phúc hắc, tuyệt đối sẽ không bại bởi người trước mặt.

Nam tử đang muốn nói chuyện, trên không trung lại rơi xuống một thân ảnh, phịch một tiếng nằm ở bên cạnh hắn, miệng phun máu tươi.

Hỏa Huỳnh vỗ cánh, đi tới trước mặt Thánh Thú, “Hiện tại ai mới là con thú ngốc!” Dám nói nàng là thú ngốc, đánh chết hắn, đánh chết hắn, vừa nói một bên liền đá.

“Khụ khụ!” Bị Hỏa Huỳnh đạp hai chân sau, Thánh Thú lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, hắn phẫn hận nhìn một người một thú trước mắt, nếu như không phải là nhân loại này làm bị thương khế ước giả của hắn, hắn cũng sẽ không bị thương bị con ngốc thú này đá.

Quân Mộ Khuynh yên lặng không nói gì, Hỏa Huỳnh còn có thể ngây thơ hơn một chút sao?

“Ách... Hỏa Huỳnh, ngươi đừng đánh chết bọn họ.” Đánh chết, bọn họ sẽ quay về Lâm Quân đại lục, đến lúc đó thì rất phiền toái

Nam tử kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, sao nàng lại biết chuyện của hắn rõ ràng như vậy, Quân Mộ Khuynh muốn thế nào, hay là nàng cũng biết, làm thế nào để cho thân hình bọn họ đều diệt sao?

Phong Diễm chậm rãi đi tới bên người Quân Mộ Khuynh, nhìn một mảnh bừa bãi xung quanh, liền ở trong lòng cảm thán một câu.

“Cảm tạ ơn cứu mạng của Quân cô nương.” Hắn đã thiếu của nàng càng ngày càng nhiều.

“Không cần, ta chỉ là không muốn ngươi bởi vì ta, mà chết ở trên tay người này mà thôi.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt nói, hơn nữa Phong Diễm chết, đối với nàng mà nói thì không có ích lợi gì, vậy thì sao không để cho hắn sống, chết còn là một chuyện hết sức phiền phức.

Sắc mặt Phong Diễm trắng bệch cười nói, “Ta biết, thế nhưng vẫn muốn nói cảm ơn.” Không có nàng, hắn đã chết rồi.

“Không sao cả.” Quân Mộ Khuynh nhún nhún vai, hắn muốn nói, ai cũng không ngăn được, muốn nói thì thôi để cho hắn nói đi.

“Quân Mộ Khuynh, ta là người của Kiếm Tông, nếu như ngươi giết ta, Kiếm Tông nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Kiếm Mạch phẫn hận nhìn nữ tử trước mặt, đầu tiên dùng Thánh Thú kiềm chế khế ước thú của hắn, sau đó thì tự mình đả thương hắn, một khi hắn bị thương, khế ước thú nhất định sẽ biết, đồng thời cũng sẽ chạy tới cứu hắn, Thánh Thú của nàng cũng có cơ hội công kích, hèn hạ!

Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, cười chế nhạo nhìn người trước mắt, “Ta nghe nói qua Minh Tông, Lục Sắc cốc, lại chưa nghe nói qua Kiếm tông.” Hóa ra Lâm Quân còn có một chỗ gọi là Kiếm tông, xem ra còn có rất nhiều chuyện mà nàng không biết đó thôi.

Kiếm Mạch hừ nhẹ một tiếng, “Ngươi đương nhiên là chưa nghe nói qua, Lâm Quân có một nhà hai cốc ba tông, ngươi chỉ là Quân Mộ Khuynh sao có thể biết.” Hắn đắc ý liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, bên trong đôi mắt còn lộ ra chế nhạo, giống như đang chế giễu nàng ngu ngốc.

Một nhà hai cốc ba tông? Thật đúng là không có nghe nói qua, chỉ có điều hiện tại xem ra, người của sáu nhà Lâm Quân bên kia, khẳng định không ít.

Vì một khối xích huyết bảo ngọc, người bên kia Lâm Quân đại lục, thật đúng là danh tác, chỉ có điều thứ này, bọn họ vĩnh viễn cũng không có khả năng đạt được.

“Hừ! Ngươi vẫn còn rất ngang ngược có phải không, có muốn ta cũng đạp hai chân của ngươi!” Hỏa Huỳnh chỉ vào Kiếm Mạch quát, lúc trước chính là một người một thú này đánh lén nàng, bọn họ còn không biết xấu hổ nói Quân Mộ Khuynh vô sỉ, hắn mới là cái người vô sỉ nhất!

Nhìn thấy Hỏa Huỳnh đến bây giờ cũng không quên chuyện bản thân bị đánh bại, nàng liền xấu hổ, người ta đều đã ở chỗ này, chẳng lẽ nàng ấy còn sợ người ta chạy hay sao.

“Bình tĩnh, bình tĩnh.” Quân Mộ Khuynh kéo Hỏa Huỳnh lại, nghiêm túc nói, nàng bây giờ là bộ dạng ma thú, hai chân đạp nhiều như vậy người ta sẽ chết, hơn nữa vừa rồi đã bị trúng nhiều Thủy Nhận như vậy, bây giờ toàn thân không ngừng chảy máu, sớm muộn cũng sẽ chết.

Hỏa Huỳnh nghe thấy Quân Mộ Khuynh nói vậy, mới thu chân lại, tức giận đi tới bên cạnh, nhìn con Thánh Thú ngã dưới đất liền ngồi xổm người xuống, “Khế ước giả của ngươi cũng phải chết, nói như vậy có nghĩa là ngươi cũng sắp chết, có cái gì muốn nói không?” Nàng chớp chớp mắt, ngây thơ hỏi.

Quân Mộ Khuynh nhìn việc làm của Hỏa Huỳnh, trên trán liền chảy xuống mấy đường hắc tuyến, nàng đây là đang đắc ý cái gì?

“Làm sao ngươi biết chúng ta sẽ chết?” Thánh Thú cười châm biếm nói, dù cho bị bọn họ giết, bọn hắn cũng sẽ không chết, chẳng qua là đi trở về Lâm Quân mà thôi.

Thánh Thú trả lời, thiếu chút nữa khiến Quân Mộ Khuynh cười to, trên thế giới này tại sao lại có thể có hai con thú hiếm thấy như vậy, bọn họ cũng quá ngây thơ rồi.

Sẽ không chết sẽ không phải chết, hắn đắc ý cái gì chứ, không biết là làm như vậy Hỏa Huỳnh sẽ càng thêm tức giận hay sao. Quân Mộ Khuynh nhìn lại, quả nhiên Hỏa Huỳnh mạnh đứng lên, lại đang đạp hai chân lên trên người Thánh Thú.

Mãi đến khi thỏa mãn, mới chậm rãi quay đầu, lúc này nàng mới phát hiện, Quân Mộ Khuynh đang nhìn hành động của nàng, nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng kia, Hỏa Huỳnh rụt cổ một cái, chậm rãi đi ra phía sau lưng Quân Mộ Khuynh.

Phong Diễm đứng ở một bên, thấy một màn như vậy, cũng cảm thấy hết sức bất đắc dĩ, hắn đột nhiên phát hiện, ma thú cũng thật đáng yêu, mặc dù chúng nó nhìn qua hung ác, nhưng cũng có cảm xúc nhân loại, nhân loại cho rằng nhìn thấy ma thú thì không thể không giết, đây quả là một sai lầm.

“Quân cô nương, hiện tại chúng ta phải làm như thế nào?” Lưu lại hai người kia dù sao cũng là tai họa ngầm.

Quân Mộ Khuynh khẽ cười, “Để cho bọn họ trở lại nói cho Lôi gia, mọi việc đừng có quá đáng.” Nếu không trên đại lục này, họ Lôi sẽ tăng nhanh tốc độ biến mất, rồi cũng sẽ không còn họ Lôi tồn tại nữa.

“Để cho bọn họ trở lại, như vậy có được không?” Triệu hoán sư với Thánh Thú đi trở về, dù sao cũng là một tai họa ngầm.

“Ngươi giết không được hắn.” Quân Mộ Khuynh như có điều suy nghĩ cúi đầu nhìn vùng đan điền của Kiếm Mạch, lộ ra nụ cười như có như không, muốn mạng của hắn thì bất cứ lúc nào cũng có thể, chỉ là sinh mạng trước mắt, nàng cũng không vội vã muốn.

Phong Diễm gật đầu, hắn quả thực là giết không được người trước mắt, nhưng vừa rồi hắn ta nói một nhà hai cốc ba tông là chuyện gì, Thương khung đại lục có chỗ như thế sao?

Kiếm Mạch kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, “Ngươi không giết ta?” Điều này sao có thể, không phải nàng nên thừa cơ hội này giết hắn sao? Vì sao lại ngừng tay? Trong lòng nàng đang nghĩ gì.

Hắn sẽ không cho rằng Quân Mộ Khuynh không biết, chỉ cần bóp nát nguyên thần của hắn, thì nàng có thể giết được, chỉ là nàng không muốn, nguyên thần của hắn mới có thể giữ được an toàn, chỗ ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm, không phải là chỗ nguyên thần sao.

Chỉ có điều làm sao mà Quân Mộ Khuynh biết được, là ai nói cho nàng chuyện này?

“Muốn giết ngươi, bất cứ lúc nào cũng có thể.” Nói xong, Quân Mộ Khuynh nhảy lên trên lưng Hỏa Huỳnh, không hề để ý tới nam tử trước mắt, “Phong gia chủ không biết có muốn lên hay không?” Nếu không phải sợ ma thú ăn Phong Diễm, nàng thật sự cũng không muốn kéo hắn đi cùng đâu.

Phong Diễm chần chừ một chút rồi gật đầu, ở đây dù sao cũng là Ma Vực rừng rậm, hiện tại không có ma thú, chỉ là do ma thú sợ hãi uy áp Thánh Thú.

Thế nhưng, thần thú của Quân Mộ Khuynh không phải là kim hổ sao? Vậy thì con này là chuyện gì xảy ra? Hay là nói, ma thú của Quân Mộ Khuynh, cũng không phải chỉ có một con, đúng rồi, con ma thú này có thể đánh bại Thánh Thú, có phải điều này đã nói rõ, ma thú này cũng đã đến cấp bậc Thánh Thú!

Nghĩ tới đây, Phong Diễm khiếp sợ nhìn Hỏa Huỳnh, đây là Thánh Thú!

“Thực lực của con ma thú này chẳng qua chỉ là cấp bậc thần thú.” Nhìn thấy vẻ khiếp sợ trên mặt Phong Diễm, Quân Mộ Khuynh lãnh đạm giải thích.

Dù cấp bậc thần thú nhưng có thực lực Thánh Thú, cũng không đả thương được Hỏa Huỳnh, chỉ có điều triệu hoán sư này lại không giống vậy, hai người bọn họ một chủ công, một đánh lén, còn có một thiên hỏa thần khí, muốn đánh bị thương Hỏa Huỳnh, thì điều này rất đơn giản.

Phong Diễm gật gật đầu, hắn biết Quân Mộ Khuynh nhìn thấu ý nghĩ của hắn, nhảy lên trên lưng ma thú, Phong Diễm mới biết, cái gì mới gọi là chấn động.

Kiếm Mạch nhìn Quân Mộ Khuynh đứng ở trên lưng ma thú rời đi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Quân Mộ Khuynh thật sự không tính toán giết bọn hắn, như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.