Chương trước
Chương sau
Mọi người đi theo Thánh Thú ra tới đường, kích động đến chảy nước mắt, tử vong đảo, sống chết thực sự chỉ có một đường, bọn họ thiếu chút nữa đã mất mạng, người đi cùng bọn họ vào đã chết đi tám phần, cũng chỉ còn lại có mấy người bọn họ, nếu không phải là Quân Mộ Khuynh, bọn họ đã chết ở trong này rồi.

Hôm nay mặc kệ nói như thế nào, bọn họ đều thiếu Quân Mộ Khuynh một phần nhân tình, thiếu thứ gì, thì phải trả, chỉ là xem là lúc nào, thì nên trả.

Quân Mặc xoay người nhìn phía sau, cất bước đi, đi ra ngoài, Khuynh nhi không có việc gì.

Tử vong đảo còn có rất nhiều bí mật, tìm tòi nghiên cứu cũng không hết, nhưng mà sau khi trải qua chuyện ngày hôm nay, sau này người đến tranh đoạt hoa sinh mệnh, sẽ giảm thiểu bớt, dù sao hiện tại hoa sinh mệnh là vật đã có chủ, hơn nữa vật này, còn được Thánh Thú bảo vệ, dù cho bọn họ có gan lớn như trời, cũng không dám tùy tiện đi đoạt.

Còn có ai có thể trâu bức xoa xoa như Quân Mộ Khuynh, có thể khiến cho Thánh Thú nghe mệnh lệnh của mình, muốn có được hoa sinh mệnh, cửa thứ nhất chính là Thánh Thú, các ngươi có thể đánh thắng được Thánh Thú sao?

Sau khi đoàn người mới vừa đi ra tử vong đảo, đột nhiên nghe có tiếng động lớn, hấp dẫn ánh mắt của bọn họ, nhìn thấy hai đạo thân ảnh chợt lóe lên, mọi người sững sờ ở tại chỗ.

Không phải chứ!

Đây là tình huống gì, đây chính là ‘tiên cảnh’ mà lúc bọn họ tới đã thấy sao? Thế nào bọn họ có loại cảm giác từ tiên cảnh trở thành địa ngục, rốt cuộc là mấy ngày này là ai đã ở đây làm gì, vì sao “Tiên cảnh” đang tốt đẹp lại biến thành “Địa ngục” rồi?

Quân Mặc chậm rãi đi tới trước mặt mấy con ma thú, thấy bọn hắn ngây ngốc ngồi ở tại chỗ, sải bước đi qua.

“Đã xảy ra chuyện gì? Ở đây sao lại biến thành cái dạng này?” Âm thanh quen thuộc, khiến mấy con ma thú ngây ngốc, lập tức tỉnh táo tinh thần, nhưng nhìn thấy ngoại trừ Quân Mặc, là một đám người lạ, mấy con ma thú lập tức nhảy dựng lên.

“Mặc công tử, chủ nhân đâu?” Thiểm Điện vội vàng hỏi, nhiều người như vậy đều đã trở về, chủ nhân vẫn không thấy bóng dáng, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

“Nàng ở phía sau, còn có chút việc, các ngươi còn chưa nói, ở đây vì sao lại biến thành cái dạng này?” Đây quả thực là vô cùng thê thảm, mấy người bọn hắn đã làm cái gì?

“Mặc công tử, chuyện này, tuyệt đối không phải mấy người chúng ta làm.” Hỏa Liêm vội vàng nói, bọn hắn tối đa chỉ là người vây xem, cũng không có làm gì, càng không động gì vào chỗ này, nếu không phải là bọn hắn ngồi ở chỗ này, ngay cả chỗ ngồi hiện tại của bọn hắn cũng không còn.

“Vậy nơi này là…”

Vô Nặc chậm rãi đi tới, chỉ chỉ phía trước, “Ngươi nhìn một chút sẽ biết.” Tình huống này từ sau khi cô nương rời đi, duy trì đến bây giờ, ở đây biến thành cái dạng này, là bọn hắn đã bảo vệ lắm rồi đó, cũng không dễ dàng được như vầy đâu.

Quân Mặc quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt hóa đá, biểu tình cũng cứng ở tại chỗ, hắn không tưởng tượng được, lúc Khuynh nhi trở về thấy một màn như vậy, sẽ phát sinh chuyện gì.

Đợi đến khi hoa sinh mệnh nở, Quân Mộ Khuynh liền hái nó xuống, thả vào trong không gian, thời gian hoa sinh mệnh nở hoa rất ngắn, nở hoa liền phải hái xuống, nếu không hoa sẽ lập tức héo tàn, sau khi héo tàn cũng không còn dược hiệu.

“Được rồi, các ngươi cũng không cần tiễn chúng ta, giúp ta trông chừng hoa sinh mệnh là được rồi.” Quân Mộ Khuynh nhìn con hai con rắn trước mặt, vô cùng thẹn thùng, hóa ra hai người này là một đôi a, thảo nào Đằng xà bị thương, Kim xà lại kích động, không bình tĩnh như vậy.

Kim xà gật gật đầu, nó đã sớm ước gì Quân Mộ Khuynh mau chóng rời đi, nàng ở đây, nó luôn cảm giác rất nguy hiểm.

Quân Mộ Khuynh vẫn là lần đầu tiên bị hai con rắn ghét bỏ, chỉ có điều nàng bây giờ phải rời đi, cũng không để ý nhiều như vậy, ghét bỏ thì ghét bỏ đi.

Hàn Ngạo Thần lôi kéo Quân Mộ Khuynh, sau khi tấn chức, hắc ám lực của hắn, đã có thể sử dụng ở tử vong đảo, hắn cũng là nhân họa đắc phúc, nên cũng không tính sổ với hai con ma thú này.

Hai thân ảnh từ từ trong suốt, chậm rãi biến mất ở trước mặt hai con ma thú, đợi sau khi bọn họ rời khỏi, hai con rắn cũng xoay người rời đi, nhìn về phía hoa sinh mệnh đã bị hái mất, chúng nó thở dài, chỉ cần có đối phương ở là tốt rồi, ở địa phương nào, làm chuyện gì, cũng không quan trọng.

Nhìn bờ bên kia quen thuộc, Quân Mộ Khuynh cười cười, “Rốt cục đã trở về.” Thời gian chưa tới mười ngày lại giống như là đã qua một tháng.

“Ngươi rốt cuộc lấy bao nhiêu trái cây?” Trước khi đi ra, Hàn Ngạo Thần vẫn cảm thấy hỏi một chút thì tốt hơn.

“Ta lấy kết trái năm nay.” Ý ở ngoài lời, cũng chính là ta lấy toàn bộ, một quả cũng không để lại.

Gương mặt Hàn Ngạo Thần hơi nhíu, nhìn nụ cười vô tội trên mặt Quân Mộ Khuynh, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hắn nên sớm đoán được.

“Hàn công tử, còn cái gì muốn hỏi nữa không?” Quân Mộ Khuynh nhíu nhíu mày, nàng lấy, cũng không phải chỉ một mình nàng ăn, hắn một lần ăn của nàng mười quả nàng còn chưa nói đâu! Biểu cảm gì chứ!

“Không có.” Hàn Ngạo Thần thản nhiên trả lời, lộ ra một nụ cười mỉm, lôi kéo tay Quân Mộ Khuynh, chậm rãi đi về hướng bờ bên kia.

Quân Mộ Khuynh tùy ý hắn lôi kéo, đi ở bên cạnh hắn, “Sau này không cho phép ngươi để mình rơi vào nguy hiểm.” Âm thanh bá đạo vang lên ở bên tai.

“Được.” Dù cho không phải là vì hắn, vì tiểu Khuynh Khuynh, hắn cũng không dám, tiểu Khuynh Khuynh tức giận, thực sự là phần thiên diệt địa.

Thấy Hàn Ngạo Thần đáp ứng, Quân Mộ Khuynh yên tâm rất nhiều, hôm nay nàng quả thực rất tức giận.

Từ không trung đi qua, nhìn bờ bên kia quen thuộc, lại quay đầu nhìn tử vong đảo ở phía sau, ở đây chẳng những có mê cung thiên nhiên, hơn nữa còn có tầng tầng bí mật, chỉ có điều nàng cũng không có dự tính biết lai lịch cung điện kia, như vậy là tốt nhất.

Khi bọn họ tới gần, lúc nhìn thấy một màn trước mặt, khóe mắt đã lại bắt đầu giật giật.

Bọn họ mới rời đi có mấy ngày a? Ở đây liền biến thành cái dạng này, so với người tới trước bọn họ, dại ra ở tại chỗ, vẻ mặt ngây ngốc nhìn phía xa, Hỏa Liêm bọn họ một con nằm trên mặt đất, dáng vẻ mệt mỏi, hẳn là đã xem rất lâu rồi, ai có thể nói cho nàng biết, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

“Hai người bọn họ đây là thế nào?” Giọng nói lạnh như băng ở phía sau vang lên, mấy con ma thú, mấy nhân loại, thân thể đều cứng ở tại chỗ.

Bọn họ cứng đờ cổ từ từ quay đầu, khi thân ảnh đỏ đậm đập vào mi mắt, bọn họ rất ăn ý cùng nuốt nuốt nước miếng, đi tới bên cạnh.

Kỳ thực chuyện này, cũng không có liên quan gì đến bọn họ, chỉ là xem mấy ngày mà thôi, thực sự không có gì? Thế nhưng nhìn thấy sắc mặt chủ nhân, hình như không tốt lắm, bọn họ có nên trốn trước hay không? Ánh mắt lạnh như băng kia phóng tới, bọn họ lập tức bỏ đi ý nghĩ này.

Thiểm Điện Hỏa Liêm chậm rãi đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, “Chủ nhân.” Không cần nhìn bọn hắn như thế chứ, chuyện lần này, hai người bọn hắn cũng không có tham gia, cũng không có liên quan gì tới hai người bọn hắn, đây là lời nói thật.

“Hai người bọn họ vì sao lại như vậy?” Quân Mộ Khuynh nhìn thân ảnh chợt lóe, giống như không nhìn thấy nàng vậy, trong nháy mắt đen mặt.

“Chủ nhân, đây tuyệt đối không có liên quan tới chúng ta, lúc các ngươi vừa đi vào tử vong đảo, hai người bọn họ liền đánh nhau, mấy ngày nay, cũng không có nghỉ ngơi, càng đánh càng hưng phấn.” Thiểm Điện vội vàng nói, việc này cùng bọn hắn không có nửa điểm quan hệ, hơn nữa thực lực của Phong Nhận với Bá Hiêu là ở trên bọn hắn, cho dù muốn ngăn cản, bọn hắn cũng không có cách nào ngăn cản.

“Phải không?” Ánh mắt Quân Mộ Khuynh nhìn về phía xa, khóe miệng lộ ra một nụ cười nguy hiểm.

“Vâng.” Hai con ma thú lập tức gật đầu, chỉ sợ chậm một bước, thì sẽ phải chịu trừng phạt.

“Đã như vậy, chờ bọn họ phân thắng bại lại nói.” Kết quả chỉ sợ là lưỡng bại câu thương, thực lực của Phong Nhận với Bá Hiêu, chênh lệch không bao nhiêu, nhưng mà may mắn là lúc hai người bọn họ đánh nhau, còn không quên chỗ này là địa phương nào, cũng không có để lộ bản thể của bản thân.

Cứ như vậy?

Hỏa Liêm Thiểm Điện kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, vì sao bọn hắn cảm giác không phải như thế, nhìn thấy nụ cười trên mặt chủ nhân, bọn hắn liền biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy, chờ đến khi bọn họ phân ra thắng bại, chỉ sợ còn có chuyện gì đó phát sinh.

Hai con Thánh Thú còn đang đánh nhau, đã quên mất tình trạng của mình, bọn họ một lòng nghĩ muốn đánh bại đối phương, đâu để ý xung quanh có cái gì, đánh một trận thoải mái như thế, đã là chuyện rất lâu trước đây.

Chủ nhân vừa đi, bọn họ không kịp chờ đợi liền so chiêu, nghĩ phân ra thắng bại, chỉ là đã đánh lâu như vậy, bọn họ vẫn chưa có phân được thắng bại, trái lại càng lúc càng hưng phấn.

Ngồi ở trên cỏ duy nhất còn hoàn hảo, Quân Mộ Khuynh chống cằm, nhìn hai con ma thú hoàn toàn không biết mệt, biểu cảm trong mắt càng lúc càng trở nên nguy hiểm, càng lúc càng khiến tâm tình ma thú khó chịu.

Chi Chi nhìn thấy bộ dạng này của nàng, vội vàng nhào vào trong lòng Hỏa Liêm, không dám nhìn nhiều nữa, trước đây nàng ăn nhiều một viên ma hạch, chủ nhân sẽ trừng phạt nàng nửa tháng cũng không được ăn, hiện tại Bá Hiêu Phong Nhận đánh thành một khối, chủ nhân sẽ không tức giận? Nàng thực sự không tin.

“Xem ra tinh lực bọn họ rất dồi dào!” Nàng trở về đã được hai ngày, Phong Nhận Bá Hiêu dường như cũng không có phát hiện là nàng đã trở về, vẫn còn tiếp tục đánh, tốt, vô cùng tốt! (tinh lực: tinh thần + thể lực)

Khóe miệng Hàn Ngạo Thần chậm rãi giương lên, khỏi phải nói, cuộc sống sau này của hai con Thánh Thú sẽ không dễ chịu.

Hỏa Liêm với Thiểm Điện rụt cổ một cái, không dám đáp lời, lúc đầu, bọn hắn có khuyên nhủ nhưng mà hai người bọn họ giống như không nghe thấy vậy, cho nên có hậu quả gì, bọn hắn cũng bó tay, chủ nhân so với hai người bọn họ còn muốn đáng sợ hơn.

Hỏa Linh Nhi lạnh nhạt nhìn hai người so tài, đến bây giờ, nàng mới biết, trong  đội ngũ của Quân Mộ Khuynh, mặc kệ cường đại bao nhiêu, cũng không được lơ là, bởi vì những người này, bất cứ lúc nào cũng sẽ vượt qua mình.

“Ngươi sẽ không trừng phạt bọn họ?” Vô Nặc hoài nghi nhìn Quân Mộ Khuynh, trong lòng xông ra nghi hoặc.

“Ta là hạng người như vậy sao? Nếu bọn họ muốn so tài, vì sao không thành toàn?” Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn Vô Nặc, khóe miệng mang theo nụ cười nguy hiểm, đã sớm khiến người ta không lạnh mà run.

Vô Nặc quay đầu không nhìn Quân Mộ Khuynh nữa, nàng biết mình bây giờ có biểu tình gì, cũng biết vì sao hắn lại hỏi như vậy.

“Cô nương, bọn họ thật là lợi hại.” Tiểu Thiến hưng phấn nói, thật là lợi hại, nàng vẫn chưa từng thấy qua người nào đánh nhau lâu như vậy, lại còn rất kiên trì, chỉ là nhìn thấy vẻ mặt của cô nương, chắc hẳn bọn họ dừng lại, có thể sẽ còn thảm hại hơn so với hiện tại.

Quân Mộ Khuynh cười cười không nói gì, hiện tại ở chỗ này chờ, ngoại trừ bọn họ ra, chính là người Mộ Dung thành, không ít người đã rời đi, mặc dù bọn họ cũng muốn biết cuối cùng ai là người thắng, nhưng mà dù sao bản thân còn có chuyện, cũng không thể tiếp tục xem.

Hoa Thiên Nhiêu mang theo hoa sinh mệnh Quân Mộ Khuynh lấy ra, vội vàng đi trở về, phụ thân hắn bị trọng thương, chỉ có hoa sinh mệnh mới có thể chữa lành, trên đường trở về, Quân Mộ Khuynh còn để thần thú hộ tống người Hỏa Dung thành, nàng biết những người đó sẽ không chịu để yên, để thần thú bảo vệ, đó cũng là vì an toàn.

Hoa sinh mệnh chỉ có một đóa, nếu như bị người đoạt mất, sẽ không còn.

Mộ Dung Phượng Minh vẫn ở đây chờ, hắn nợ Quân Mộ Khuynh, suy cho cùng cũng phải trả, trước mắt hai người kia so tài vẫn chưa xong, hắn cũng không muốn nhanh như vậy đi trở về, vẫn là tiếp tục chờ đợi.

Điều này làm cho người Mộ Dung thành đều khiếp sợ, từ lúc nào thiếu chủ ngoại trừ đan dược bên ngoài, lại có thể kiên trì đối với chuyện như thế, việc này có phần cũng quá thần kỳ?

Mộ Dung Phượng Ngâm liếc mắt nhìn đại ca ở bên cạnh, không biết ở tử vong đảo đã xảy ra chuyện gì, đại ca đã trở về, Quân Mộ Khuynh đã thực hiện lời hứa của nàng, chỉ là đại ca không giống như trước đây, không còn đối chọi gay gắt với Quân Mộ Khuynh nữa.

“Quả nhiên, trận đấu của bọn họ, không giống như người thường.” Quân Mặc cảm thán một câu, so tài giữa ma thú, nhất định phải phân ra thắng bại, chớ nói chi là Thánh Thú.

Lại qua ba ngày, trận so tài của hai Thánh Thú, đã đánh được gần nửa tháng, xung quanh đã không còn chỗ nào lành lặn, ngay cả bãi cỏ duy nhất chỗ Hỏa Liêm bọn hắn lưu lại, lúc này cũng đã biến thành ruộng đất.

Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, cười như không cuời nhìn hai người trước mặt, nửa tháng, tinh lực quả thực không tệ.

Ma thú đứng ở bên người nàng, đều nơm nớp lo sợ, đặc biệt là khi nhìn thấy nụ cười kia, trong lòng bọn họ càng thêm nghẹn hoảng, bọn họ không biết Quân Mộ Khuynh sẽ làm cái gì chỉ là đứng ở chỗ này, chung quanh bọn họ liền dâng lên lạnh lẽo nhè nhẹ. (nghẹn hoảng: kìm nén + hoảng sợ)

“Bang bang!” Sau khi dứt hai tiếng, trận so tài trải qua nửa tháng rốt cuộc dừng lại.

Bá Hiêu Phong Nhận thở hồng hộc nhìn nhau, mặc dù bọn họ còn muốn đánh, nhưng đã không còn khí lực, nửa tháng không nghỉ ngơi, bọn họ đã hao hết toàn bộ tâm lực. (tâm tư + sức lực)

“Đánh xong rồi phải không?” Giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai.

Hai con ma thú còn đang thở dốc, mở choàng mắt, nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ đi tới, trong lòng kích động, trong nháy mắt lạnh xuống.

“Chủ nhân.” Bọn họ gắng sức cử động thân thể, quỳ một gối xuống trước mặt Quân Mộ Khuynh.

“Hóa ra các ngươi còn nhớ ta là chủ nhân của các ngươi.” Trên gương mặt tinh xảo nở một nụ cười, nhưng nụ cười kia, lại khiến cho hai ma thú quỳ trên mặt đất rùng mình một cái.

“Chủ nhân, chúng ta…”

“Ta biết, lâu lắm không đánh, tay ngứa ngáy mà thôi.” Quân Mộ Khuynh cúi đầu, ngắm nghía sợi tóc màu đỏ trước ngực, đem khí tức nguy hiểm che dấu dưới mí mắt.

Bá Hiêu với Phong Nhận lại run lên, chủ nhân tức giận!

Hỏa Liêm với Thiểm Điện trong nháy mắt cách xa Quân Mộ Khuynh ba bước, xong rồi xong rồi, lần này chủ nhân rất là tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, đã khuyên hai người bọn họ đừng đánh, hiện tại được rồi, liên lụy đến hai người vô tội bọn hắn.

Mấy người Vô gia cũng nhỏ giọng đi tới bên cạnh, không lên tiếng nữa, chuyện này cũng không liên quan gì tới bọn hắn, bốn người bọn hắn cộng lại, cũng đánh không lại hai người bọn họ, chớ nói chi là ngăn cản.

Hàn Ngạo Thần khẽ cười, không lên tiếng, mặc dù nụ cười này ưu nhã vô cùng, thế nhưng lúc này căng thẳng như vậy, còn có ai có tâm tình đi nhìn nụ cười của hắn, vẫn là mạng  nhỏ quan trọng hơn.

“Chúng ta…”

“Khỏi cần nói, các ngươi nếu đã không có việc gì làm…”

“Chủ nhân, chúng ta cũng không dám nữa.” Bá Hiêu vội vàng nói, trong lòng cũng tuôn ra nỗi bất an, nàng vốn cho rằng trước khi chủ nhân trở về, đã có thể phân ra thắng bại, kết quả vẫn không được, đánh nửa tháng, cuối cùng bọn họ cũng không ai thắng ai, trái lại là lưỡng bại câu thương.

Phong Nhận cúi đầu, trên trán tích giọt mồ hôi lạnh, “Chủ nhân, ta sau này cũng không dám.”

“Các ngươi sợ cái gì, không phải mới vừa rồi còn rất hưng phấn sao?” Quân Mộ Khuynh nhíu nhíu mày, chậm rãi ngẩng đầu, hai tay chắp ở sau lưng.

Mộ Dung Phượng Minh nhìn sắc trời một chút, chậm rãi đi tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, “Cái này đưa cho ngươi.” Nói xong hắn đem một cái túi nhét vào trong tay Quân Mộ Khuynh, mang theo người Mộ Dung thành rời đi.

Một loạt động tác trong mấy cái hô hấp liền hoàn thành xong, Quân Mộ Khuynh nhìn cái túi trong tay, mở ra, liền nhìn thấy một ít chai chai lọ lọ, hầu  như đều là đan dược, một túi lớn như thế, hắn muốn làm cái gì? Không phải hai bình sao?

Mộ Dung Phượng Minh đã mang người đi xa, nàng muốn hỏi vì sao cũng không có cơ hội.

Lúc Mộ Dung Phượng Minh mang theo người rời đi, bọn họ vẫn chưa kịp hoàn hồn, nghĩ tới một màn vừa rồi, trong lòng bọn họ vẫn còn đang khiếp sợ, hai cao thủ lợi hại như vậy, bởi vì một câu nói của Quân Mộ Khuynh, liền lập tức quỳ xuống, hơn nữa không hề nghĩ ngợi liền cúi đầu nhận lỗi.

Quân Mộ Khuynh đúng là thật lợi hại! Bọn họ không thể tưởng tượng được, chỉ có điều có thể làm cho cao thủ lợi hại như vậy thần phục, vì mình làm việc, chắc hẳn thực lực thực sự của Quân Mộ Khuynh cũng sẽ không thấp.

Quả nhiên Quân Mộ Khuynh là không thể tùy tiện trêu chọc! Nếu không nhất định sẽ chết không có chỗ chôn!

“Mười viên ma hạch thần thú, một trăm viên ma hạch linh thú, nửa tháng.” Nói xong, Quân Mộ Khuynh hờ hững xoay người rời đi, bọn họ đã muốn đánh, vậy thì để cho bọn họ đánh cho đủ.

Bá Hiêu Phong Nhận quỳ trên mặt đất, đều sửng sốt, mạnh ngẩng đầu.

Tình trạng của bọn họ bây giờ, thời gian nửa tháng, đi đâu tìm hai trăm hai mươi viên ma hạch ma thú, huống chi trong đó còn có hai mươi viên là thần thú, dù cho bọn họ có thể giết thần thú, thần thú cũng không cho bọn họ giết a!

Hỏa Liêm Thiểm Điện đều nuốt nuốt nước miếng, may mắn bọn hắn đã là Thánh Thú, nếu không nhất định sẽ chết thảm ở trên tay hai tên biến thái này, chỉ là nhìn qua bộ dạng của bọn họ, nhất định là rất thảm, thời gian nửa tháng, hiện tại thân thể mệt mỏi, còn muốn đi giết thần thú với linh thú, hơn nữa còn phải lấy được ma hạch của chúng nó.

Ma thú có thể dễ dàng giết, nhưng có đôi khi ma hạch không dễ dàng lấy được, một trăm ma hạch linh thú cũng không biết phải giết bao nhiêu ma thú, huống chi còn có mười viên ma hạch thần thú, quả nhiên, khiến chủ nhân tức giận, sẽ rất là thảm.

Vô Nặc Vô Vũ Vô Phi Vô Sơ trừng lớn hai mắt, đồng tình nhìn Bá Hiêu cùng Phong Nhận, thời gian nửa tháng, hai người bọn họ đã có nửa tháng không được nghỉ ngơi, hiện tại lại tiếp nửa tháng, đó chính là một tháng không thể nghỉ ngơi tốt, cho dù là thần, cũng chống đỡ không được đi?

Hai người Hỏa Linh Nhi Tiểu Thiến rùng mình một cái, hiện tại các nàng càng lúc càng cảm thấy, mặc kệ thế nào, sau này vẫn là đừng vi phạm ý tứ của cô nương, nếu không…

Lúc này người vui vẻ nhất chính là Chi Chi, nghe thấy hai mươi viên ma hạch thần thú, hai trăm viên ma hạch linh thú, đôi mắt màu đen, liền phóng ra lục quang, giống như những viên ma hạch ấy đã xuất hiện ở trước mắt nó vậy, bất cứ lúc nào nó cũng có thể nuốt vào vậy
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.