Edit : Hoa ThiênQuân Mặc thấy muội muội mình với Hàn Ngạo Thần cùng nhau trở về, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trải qua chuyện mới vừa rồi, hắn thực sự có chút lo lắng.
“Đại ca, ngươi không cần lo lắng cho ta như vậy, người không phạm ta ta không phạm người.” Quân Mộ Khuynh ngồi xuống, không có xem nhẹ lo lắng trên mặt của Quân Mặc. (người không phạm ta ta không phạm người: ý nói người không có đụng chạm, xâm phạm gì với mình thì mình cũng sẽ không gây hấn với người ta)
Địa phương Âu Dương Thác với Mục Kha ngồi ở xa bọn họ nhất, cả đêm cũng không dám dời mắt nhìn về phía bọn họ bên này, chỉ sợ một khi không cẩn thận, tròng mắt mình sẽ rơi ra.
“Ngao ô ~” trong rừng cây truyền đến âm thanh sói tru.
Không ít người nghe thấy âm thanh này, kinh hoảng nhìn xung quanh, mà Quân Mộ Khuynh thì lại mỉm cười, lẳng lặng nghe tiếng sói tru, kiếp trước nàng cũng ngồi ở trên bãi cỏ, lúc nửa đêm, nghe thấy tiếng bầy sói kêu gào, loại âm thanh này, đã rất lâu rồi nàng không có nghe thấy.
Nếu như lúc này có ai đó nghe thấy lời nói trong đầu của Quân Mộ Khuynh, chỉ sợ sẽ nói nàng là biến thái, người ta nghe thấy tiếng sói tru, đã bắt đầu sợ hãi, còn nàng thì lại hoài niệm!
“Khuynh nhi, ngươi nói Mộ Dung Phượng Minh có thể xảy ra chuyện gì hay không?” Quân Mặc lo lắng hỏi, trong những người ở nơi này, không có Mộ Dung Phượng Minh, Mộ Dung Phượng Ngâm nói là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-ngu-thu-su/3099337/quyen-4-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.