Chương trước
Chương sau
Edit: Zi

Khắp nơi trong Quang Minh thánh điện đều tỏa sáng lấp lánh, đi vào thánh điện làm cho người ta có cảm giác nhẹ nhõm, một cảm giác thư thái tuôn ra từ sâu trong lòng người.

Trong thánh điện, mỗi người đều tỏa ra một quầng sáng nhàn nhạt, mỗi khi đi lại, quầng sáng trên người lại lóe sáng, bọn họ đoan trang, thánh khiết, cao quý, ưu nhã, như là thần linh hạ phàm, làm cho người ta kính phục.

Bốn thân ảnh chậm rãi đi qua trong Quang Minh thánh điện, bọn họ không biết đã đi được bao lâu, cứ đi từ từ như vậy.

Nhắc tới cũng thật khéo, hôm nay Quân Mộ Khuynh không mặc bộ đồ màu trắng ngày hôm qua, mà đã đổi thành bộ đồ màu đỏ rực, nàng đi tới một nơi chỉ toàn một màu trắng như ở đây, thật là không hợp chút nào, trên người nàng còn tản ra hơi thở lạnh như băng, đem cái nhu hòa của thánh điện đánh tan không ít.

Khóe miệng Quân Mộ Khuynh khẽ nhếch, Quang Minh thánh điện thật không tồi nha, gạch ngọc tường vàng, ban công bằng bạc, còn có quang minh lực nữa, khó trách bọn hắn muốn thêm nhiều người có quang nguyên tố vào Quang Minh thánh điện đến vậy, những thứ này đều là nhờ vào nguyên tố của mấy người đó, dùng tinh thần lực đem nguyên tố tạo thành, trở thành quang minh lực, người vừa đi vào liền cảm giác được toàn thân vô cùng thoải mái, nỗi mệt nhọc trên người cũng hoàn toàn biến mất.

Nhưng vẫn là câu nói kia, Quang Minh thánh điện, chưa chắc đã trong sáng, từ nhỏ Quân Mộ Khuynh nàng đã quen thuộc với mùi máu, bọn họ cho người tới mời nàng cũng phải nên tìm một người hôm nay không có giết người chứ, để một người như vậy tới đây, nàng thật muốn biết chuyện này là cố ý hay chỉ là vô tình.

Phong sơn? Chẳng lẽ những người này là theo bọn họ ra từ chỗ kia ngày hôm qua? Người lên núi đều phải bị thanh lý hết, không phải là để cho bọn họ ra, mà chính là thấy một người thì giết một người, thấy hai người thì giết cả hai, nhìn bộ dáng của bọn họ, chỉ sợ ngay cả ma thú cũng sẽ không bỏ qua, ỷ có quang minh chi thần nâng đỡ, bọn họ có cái gì mà không dám làm chứ.

Xung quanh là mảnh trắng tinh ấm áp, chỉ làm cho Quân Mộ Khuynh thấy nực cười, cái gì là quang minh, cái gì là hắc ám, Quang Minh thánh điện tự nói bọn họ là quang minh, chẳng lẽ bọn họ chưa từng giết người sao? Vậy người thuộc hắc ám có phải là muốn nói người này chính là tội ác không thể tha, đáng chết vạn lần không?

So với cảnh sắc xung quanh, Quân Mộ Khuynh càng thêm hiếu kỳ không biết thánh chủ thánh điện tìm nàng làm gì, quang nguyên tố nàng đúng là có, nhưng người biết chuyện này không nhiều, chỉ sợ là vì khoáng thạch tối hôm qua kia, cái khoáng thạch kia có thể qua mặt được Thánh Quang, nhưng không có nghĩa là sẽ qua mặt được thánh chủ.

“Cô nương, chúng ta chỉ có thể dẫn ngươi đến đây, chỗ của thánh chủ, mấy người chúng ta không thể vào tùy tiện được.” người dẫn đầu nói, không chờ Quân Mộ Khuynh đáp lại, ba người họ lập tức rời đi.

Quân Mộ Khuynh bĩu môi, người của thánh điện cũng quá tự cao đi, không lễ phép chút nào, trên người đầy mùi máu đã làm nàng chán ghét, cũng không biết vì sao người ở Hoàng thành lại có thể tín ngưỡng quang minh chi thần đến vậy chứ.

“Đã tới vì sao không vào?” thanh âm nhu hòa nhẹ nhàng vang lên.

Hắn biết mình tới, xem ra cũng có chút bản lĩnh, nàng chậm rãi bước tới về phía trước, đẩy cánh cửa màu trắng ra, một mảnh tuyết trắng lập tức đập vào mắt nàng, mà ở ngay chính giữa, có một người đang ngồi xếp bằng, hắn mặc một thân quần áo trắng tinh, đôi mắt khép hờ, mang trên mặt nụ cười hòa ái yêu thương chúng sinh.

“Ngươi là thánh chủ?” Quân Mộ Khuynh không chờ người nọ mở miệng lập tức hỏi trước, nàng hỏi hỏi vậy thôi, có điều người này nhìn thoáng qua thật không nghĩ hắn lại là thánh chủ.

“Không giống sao?” người nọ đột nhiên mở mắt ra, trong mắt tràn đầy sự tươi cười.

Quân Mộ Khuynh gật đầu, không nói gì, giống, rất giống, vô cùng giống một người xấu, cả người hắn đều là mùi máu tanh, nàng thật tò mò không biết là chuyện lớn gì có thể để cho thánh chủ tự tay ra tay. Xem ra chuyện ở Phong sơn lần này không đơn giản.

“Vật này là của cô nương?” Thánh chủ nhìn chằm chằm Quân Mộ Khuynh, từ trong tay lấy ra viên khoáng thạch mà nàng đem bán đấu giá tối hôm qua.

Quân Mộ Khuynh thản nhiên gật đầu: “Là của ta, có vấn đề gì sao?” là vấn đề rất lớn mới đúng, không biết tên Thánh Quang kia biết được sự thật có thổ huyết hay không nữa.

Thánh chủ đem khoáng thạch cất lại trong tay áo: “Vậy ta muốn biết viên khoáng thạch này cô nương ở đâu mà có, một vật quý giá như vậy, tại sao đột nhiên lại lấy ra rao bán?” thánh chủ như không biết đó mà một viên khoáng thạch dỏm, yên lặng hỏi Quân Mộ Khuynh.

“Thánh chủ không phải là người nghèo, đương nhiên không biết được cuộc sống của người nghèo, tảng đá kia là ta vô tình nhặt được, hôm nay lúc cầm trên tay chơi thì bị Hạng Võ thiếu gia nhìn thấy, sau đó bốn vị thiếu gia nói cho ta biết, tảng đá kia vô cùng đáng giá, ta nghe vậy nên đã động tâm.” Quân Mộ Khuynh cười híp mắt nói, trong mắt còn lóe ra một tia vô tội.

“Thật sao?” Thánh chủ vẫn giữ biểu tình đạm mạc, làm cho người ta nhìn không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.

“Đương nhiên.” Quân Mộ Khuynh thản nhiên đáp, lời nàng nói ra, đương nhiên là sự thật.

“Cô nương là hỏa nguyên tố?” Thánh chủ đột nhiên chuyển chủ đề, mắt nhìn chăm chăm Quân Mộ Khuynh, trong ánh mắt có một chút mất tự nhiên.

“Thánh chủ không cần phải nói lòng vòng, ngươi hẳn là đã nghe thánh điện trưởng lão nói cái gì rồi đúng không. Đúng rồi, ta còn quên nói cho ngươi biết, trưởng lão của các ngươi hôm qua thiếu chút nữa là đả thương ta, mà lại chẳng giải thích một câu, nếu không phải lúc đó có Mặc thiếu gia, chỉ sợ giờ ta đã bị thương không nhẹ.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt nói, cái gì gọi là người ác thì cáo trạng trước, tên Thánh Huy kia chính là như vậy, cáo trạng, không chỉ một mình hắn biết.

Quả nhiên, Quân Mộ Khuynh nói chuyện Thánh Huy thiếu chút nữa đả thương, sắc mặt thánh chủ lập tức thay đổi, thanh âm ôn hòa lại vang lên lần nữa: “Cô nương đừng để bụng, là Thánh Linh ta không giáo dục thuộc hạ tốt.” Thánh Linh thấp giọng nói, vẻ mặt mất tự nhiên.

Không giáo dục tốt, chậc chậc, thánh chủ chính là thánh chủ nha, một câu liền giải quyết được tất cả, có điều, nàng đã tới đây thì không thể trở về tay không.

“Thánh chủ đương nhiên là phải giáo dục thuộc hạ rất tốt, ngươi xem con chiên của ngươi ra ngoài đi chơi, lại vì bách tính mà chữa bệnh, cái này không phải là dạy dỗ hay sao?” Quân Mộ Khuynh ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng thì không, khoanh hai tay trước ngực, đi tới cái ghế ở một bên ngồi xuống.

Thánh Linh nhìn hành động của Quân Mộ Khuynh, trong mắt lộ ra một chút phức tạp cảm xúc, cuối cùng cũng không nói gì nữa.

“Không biết nên xưng hô với cô nương như thế nào, cứ gọi cô nương là cô nương, thật là xa cách.” Thánh Linh tiếp tục hỏi, cứ như là không để ý tới hành động của Quân Mộ Khuynh.

“Ây, đừng, thánh chủ, đây là lần đầu chúng ta gặp mặt, đương nhiên phải xa lạ rồi.” thánh điện dựa vào mấy lời này là có thể mua được lòng người sao? Muốn dùng cách này mua được lòng của Quân Mộ Khuynh nàng, không đủ.

“Cô nương, lần này bản chủ chỉ là muốn hướng cô nương thỉnh tội, không có ý tứ gì khác, chỉ là giữa chúng ta có chút hiểu lầm, thỉnh cô nương không để bụng.” hai tay Thánh Linh nắm chặt nắm đấm, người này cứng mềm không ăn, chuyện tối hôm qua, đương nhiên là hắn biết, Thánh Huy sẽ không giấu hắn, bao gồm cả chuyện về nữ tử tóc đỏ, hắn đều biết rõ như lòng bàn tay.

Nếu người trước mắt chính là nữ tử tóc đỏ mắt đỏ, nếu nàng có thể vì bọn họ làm việc, vậy hắn sẽ bỏ qua, nếu nàng không biết tốt xấu, như vậy hiện tại nàng sẽ vì chuyện tối hôm qua mà trả giá thật nhiều, dám lấy một khối thủy tinh nâu giả mạo mực mỏ, chỉ cần như vậy, nàng đã đủ đáng chết.

Quân Mộ Khuynh lắc đầu: “Chẳng có hiểu lầm gì cả, nếu thánh chủ mời Khuynh Thành qua đây là vì chuyện này, vậy Khuynh Thành ta đi trước, nếu như có chuyện gì, xin mời thánh chủ nói cho nhanh, Mặc Ngạo Tà còn đang chờ ta về.” đừng để bụng, hừ, vô duyên vô cớ gọi nàng đến, nói mấy lời vô nghĩa, nàng là người rất mang thù đó.

Mỗi lời nói đều nghiền ngẫm từng chữ một, còn quanh co lòng vòng, không biết mấy người này sao có thể vì thế mà tin tưởng quanh minh chi thần tồn tại, chuyện này quả thực là buồn cười.

“Cô nương có tin là trên thế giới này có thần không?” Thánh Linh nghe thấy ngữ khí của Quân Mộ Khuynh, chỉ biết cô gái này là người không đơn giản, chỉ sợ nàng đã sớm đoán được lý do hắn gọi nàng tới đây.

“Không tin.” Quân Mộ Khuynh thành thật trả lời, nếu thế giới này thật sự có thần tồn tại, vậy thì vị thần đó đang làm cái gì?

“Thật ra, trên thế giới này, thần có tồn tại, quanh minh có quang minh chi thaàn, hắc ám có hắc ám chi thần, có điều hắc ám chi thần tàn nhẫn, đẫm máu, bọn họ thích cắn nuốt quang minh, luôn luôn đối đầu căm thù quang minh, cô nương vốn là hỏa nguyên tố đấu kỹ sư, nhưng ý chỉ của quang minh chi thần, chúng ta không dám trái lời…”

‘Bang bang!’ Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng đập ngắt lời Thánh Linh, Quân Mộ Khuynh lập tức đứng lên, đúng lúc này, cánh cửa cũng đột nhiên bị người đẩy ra.

Khí tức băng lãnh từ ngoài truyền đến, Thánh Linh thấy thân ảnh quen thuộc, sắc mặt dần thâm trầm: “Ngạo Tà, ngươi thật là lỗ mãng, muốn vào thì vào, cần gì phải động thủ?” xem ra hắn không có nhìn nhầm người, Ngạo Tà đích thực là thí sinh tốt nhất, nếu như thiếu chủ của Hoàng thành tứ gia Mặc gia có thể gia nhập vào Quanh Minh thánh điện, có chuyện gì đều có thể dễ dàng giải quyết.

“Thánh chủ, người của ta bị các ngươi mang đi lâu như vậy vẫn chưa về, ta đương nhiên là tới dẫn nàng về.” Mặc Ngạo Tà lạnh lùng đi tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, thấy nàng bình an vô sự, tảng đá trong lòng cũng buông xuống.

Thánh Linh nhíu mày, người của hắn, một Mặc Ngạo Tà luôn vô tâm vô tình, lại vì một người mà đứng ra. Người này còn là một nữ nhân.

“Thánh chủ, Ngạo Tà cũng chỉ là con người, là người thì đương nhiên sẽ có người mà mình quan tâm nhất, Khuynh Khuynh chính là người đó, cho nên nếu lần sau Thánh chủ mời nàng tới thánh điện thì tốt nhất là nên mời thêm cả ta cùng tới, nếu không ta lại không yên lòng, sẽ lặp lại chuyện như ngày hôm nay.” Mặc Ngạo Tà nắm tay Quân Mộ Khuynh, lạnh giọng nói chuyện với Thánh Linh, ánh mắt kiên định, làm cho người ta không nắm bắt được khe hở nào.

Thánh Linh hơi sững sờ, Mặc Ngạo Tà cũng có người mà hắn quan tâm sao, người thừa kế tương lai của hắn sao có thể có nhược điểm được chứ, sao có thể có người để hắn quan tâm chứ, nữ nhân này, dù không phải là người mà quang minh chi thần tìm, cũng không thể để nàng sống, Ngạo Tà là người thừa kế tương lai của hắn, hắn không cho phép bất kỳ người nào, bất kỳ chuyện gì có thể ràng buộc hắn.

Làm thánh chủ thánh điện, quan trọng nhất chính là vô tâm, người có tâm chính là người không đủ tư cách, Mặc Ngạo Tà từng là người có điều kiện tốt nhất hắn chọn, hiện tại, cũng vậy, sau này cũng sẽ là vậy, vì nữ nhân này sẽ không còn tồn tại trên thế giới này nữa, không bao giờ.

“Nếu thánh chủ đã đồng ý lời của ta, vậy ta đi trước.” Mặc Ngạo Tà lạnh lùng nói, bàn tay to của hắn nắm tay Quân Mộ Khuynh cũng chặt thêm, hắn liếc nhìn Quân Mộ Khuynh đang ngốc lăng một cái, khóe miệng không tự chủ khẽ nhếch.

Hai thân ảnh chậm rãi ly khai, chính xác mà nói chính là Mặc Ngạo Tà đang kéo Quân Mộ Khuynh còn đang sững sờ rời đi, lưu lại cho Thánh Linh cái lưng lạnh lùng.

Hai người vừa đi, Thánh Linh lập tức đứng lên, lạnh lẽo nhìn hướng hai người rời đi.

“Người ngươi quan tâm, Mặc Ngạo Tà, ngươi là người thừa kế của ta, sự quan tâm của ngươi phải dành cho quanh minh thánh điện, không phải là nữ nhân này.” Thánh Linh vung tay lên, cánh cửa màu trắng chậm rãi khép lại, tiếng giận dữ của hắn vang lên trong đại đường trống trải.

Sau khi tiếng vọng lắng xuống, tâm trạng Thánh Linh mới bình tĩnh trở lại, một tàn ảnh thoáng qua, Thánh Linh đã biến mất tại chỗ.

Trong một căn phòng âm u, một người mặc y phục màu trắng, đầu đội một cái áo choàng màu trắng ngồi một chỗ, ngọc bài đang cầm trong tay không ngừng chuyển động, miệng lẩm bẩm, không biết đang nói gì.

Không khí xung quanh vô cùng yên tĩnh, lụa trắng tung bay làm cho hình ảnh lúc này vô cùng quỷ dị, còn có tiếng người niệm chú ngữ thỉnh thoảng lên xuống giọng làm cho người khác cảm thấy không lạnh mà run, nhưng người này dường như rất quen với tình cảnh này, nàng nhắm mặt lại, thành tâm bói toán.

Đột nhiên, đôi mắt ở dưới tấm mũ choàng khẽ mở, miệng cũng ngừng niệm, ngọc bài trong tay cũng ngừng động, nàng chậm rãi cúi đầu, nhìn ngọc bài xếp lung tung, trong mắt hiện ra một tia kinh ngạc.

“Thánh Vu, đã xảy ra chuyện gì?” thanh âm vô tình vang lên bên tai, Thánh Vu còn đang mất hồn lập tức đứng lên, quỳ xuống.

“Thánh chủ, trong lòng Thánh Vu đột nhiên cảm thấy bất an, có điều ta tìm được chỗ ở của vu tộc.” Thánh Vu nói hết toàn bộ không giấu một chút, biểu hiện vô cùng trung thành.

“Tốt, rất tốt, bọn họ ở đâu?” trên mặt Thánh Linh cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười, hắn cúi người xuống, kéo Thánh Vu đang quỳ dậy.

“Ở Anh Địa.” khuôn mặt dưới mũ choàng cũng lộ ra một nụ cười, một đôi bàn tay to đột nhiên tháo mũ choàng của nàng ra, nàng không hề phản kháng, trên mặt lại ửng hồng, lộ ra vẻ đẹp kiều diễm.

“Anh Địa sao?” Thánh Linh xác nhận lại lần nữa, bàn tay chậm rãi đưa lên trên mặt Thánh Vu.

“Phải.” Thánh Vu gật đầu, cảm giác lâng lâng.

“Làm tốt lắm.” Thánh Linh lộ ra nụ cười khát máu, tay đưa xuống cổ Thánh Vu, bàn tay đang xoa cổ Thánh Vu đột nhiên dùng lực một cái: “Nếu thế, việc ngươi sống trên thế giới này, không còn cần thiết nữa, chẳng lẽ ngươi đã quên, ta vốn là một người vô tâm hay sao?” bàn tay chậm rãi nắm chặt lại, trên mặt Thánh Linh còn mang theo một chút hưng phấn.

Thánh Vu trợn mắt kinh ngạc nhìn Thánh Linh, cuối cùng trong lòng vốn đang tràn đầy hy vọng, nhìn thấy nụ cười gian trên mặt nam tử kia, biến thành thất vọng tràn trề, nàng phẫn nộ trừng hắn.

Đây chính là báo ứng của nàng sao? Đây chính là báo ứng vì đã rời khỏi tộc, bị chính người mình yêu giết chết, đây chính là báo ứng, người vu tộc không nên rời khỏi tộc, nàng lại vì một nam nhân mà phản bội tộc nhân, vứt bỏ tên của mình, gia nhập vào thánh điện, vì hắn mà tìm kiếm chỗ ở của bộ tộc, hắn nói, tìm được bộ tộc là vì muốn người trong tộc tha thứ cho nàng.

Nàng đã tin, mỗi ngày đều liều mạng mà tìm kiếm, luôn hy vọng có thể tìm được tộc nhân của mình, không ngờ, ngày nàng tìm được, lại chính là ngày chết của nàng, bị chính người mình yêu giết chết.

“Dự cảm của ngươi rất đúng, ta tưởng ngươi là người có thiên nhãn, không ngờ, ngươi chỉ có thể bói toán được thôi, cho nên, ta chỉ có thể tìm người vu tộc khác, người có thiên nhãn, có thể nhìn được toàn bộ thế gian này.” Thánh Linh cười nói, mang trên mặt nụ cười tàn bạo.

Thánh Vu sợ ngây người, ngay từ đầu hắn là vì thiên nhãn mà tiếp cận mình, cho tới bây giờ, chưa bao giờ hắn có tình cảm với mình.

“Ngươi yên tâm, ngươi giúp ta một chuyện lớn như vậy, ta tuyệt đối sẽ không quên ngươi.” Nụ cười trên mặt Thánh Linh càng trở nên độc ác, lực đạo trên tay càng nặng thêm, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên trong phòng, hắn đẩy một cái, Thánh Vu ngã xuống đất, trong con mắt tràn đầy nỗi hận, ở khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt.

Thánh Linh cũng không thèm nhìn người đã ngã xuống, xoay người rời đi, đã biết được người của vu tộc ở đâu, hắn cũng không cần sốt ruột nữa, hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là làm cho nữ nhân ở bên cạnh Mặc Ngạo Tà biến mất mãi mãi.

Lại nói tới sau khi Quân Mộ Khuynh bị Mặc Ngạo Tà kéo ra khỏi thánh điện, nàng lạnh lùng hất tay hắn ra.

“Ta không có quên lời hứa của ta, hy vọng Mặc thiếu gia cũng đừng quên lời nói của chính mình.” Quân Mộ Khuynh nhìn Mặc Ngạo Tà, thật không biết phải nói làm sao, sau này không cần nàng tìm tới người của Quang minh thánh điện, bọn họ nhất định cũng sẽ tới tìm nàng, không cần giải thích nàng cũng biết vì sao luôn đó.

Mặc đại thiếu gia từ lúc nào lại hành động tùy tiện như vậy, thôi bỏ đi, hắn cũng là vì sợ mình gặp nguy hiểm nên mới thế, chuyện này nàng không so đo, nhưng lời vừa rồi của hắn là ý gì chứ, nàng rất muốn biết.

“Khuynh Khuynh, ta đương nhiên sẽ không quên lời hứa của mình, ta đã nói là sẽ bảo vệ ngươi mà.” Mặc Ngạo Tà lắc đầu, vì sao Khuynh Khuynh không nhận ra hắn chứ, thật là tổn thương quá đi, hai lần rồi đấy, thiệt thòi cho hắn khi mà lo lắng an nguy của nàng mà.

“…” hắn nói thế lúc nào chứ?

“Được rồi được rồi, Khuynh Khuynh, vừa rồi ngươi không sao chứ?” Mặc Ngạo Tà lo lắng nhìn hết toàn thân Quân Mộ Khuynh một lượt, thấy trên người nàng không có một điểm vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ta không sao.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt nói, Thánh Linh còn chưa kịp ra tay thì hắn đã xông vào, sao có chuyện gì được chứ: “Quanh minh thánh điện là chuyện gì đây? Trên thế giới này thật sự có quanh minh chi thần sao?” thì ra là còn có nhiều chuyện như vậy mà nàng không biết.

“Sao lại không có chứ, thật ra, cái gọi là thần, chỉ là khi ngươi đạt tới một cảnh giới nhất định, có thể làm cho người ta với không tới, liền phân chia đẳng cấp với họ, thần cũng không phải là bất tử.” khóe miệng Mặc Ngạo Tà khẽ nhếch, nàng hỏi mình, chính là vì tin tưởng mình, điểm này rất tốt, vô cùng tốt.

“Ta biết rồi.” Quân Mộ Khuynh gật đầu, thì ra trên thế giới này thật sự có thần tồn tại: “Chúng ta về thôi.” Mấy ngày nữa, nàng sẽ cho thánh điện một món quà lớn, tuyệt đối lớn.

Tới một cảnh giới mà người thường không thể với tới được, sẽ được tôn làm thần, thần không phải là bất tử, thực lực của nàng còn kém xa quá.

“Ngươi không hiếu kỳ vì sao ta biết nhiều như vậy sao?” Mặc Ngạo Tà đi ở sau lưng Quân Mộ Khuynh, cười hỏi.

“Chờ tới lúc ngươi muốn nói thì sẽ tự nói.” Quân Mộ Khuynh lười biếng nói, vì kế hoạch vài ngày tới, nàng cần phải suy nghĩ cẩn thận nên làm sao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.