“Ba trăm vạn thủy tinh nâu…” Âm thanh lạnh như băng chậm rãi truyền đến, liền nhìn thấy thánh tử Thánh Quang của Quang Minh thánh điện chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm mặc khoáng kia.
Trời ạ! Ba trăm vạn thủy tinh nâu, người của Quang Minh thánh điện có tiền như vậy!
Lập tức hội đấu giá một mảnh yên tĩnh, ba trăm vạn thủy tinh nâu, Quang Minh thánh điện ra giá, còn có ai có thể lấy ra, hoàng thành tứ thiếu cũng không tranh, các ngươi còn tranh cái gì!
Giá tiền này, ngay cả người trên lầu cũng hơi sững sờ, mấy người đều tiếc hận nhìn mặc khoáng kia liếc mắt một cái, đóng cửa sổ, cửa sổ mới đóng lại, ba người liền cũng nhịn không được nữa cười to lên.
Ba trăm thủy tinh nâu, người của Quang Minh thánh điện nếu như biết, mặc khoáng kia một chút giá trị cũng không có, trong lòng nhất định hối hận muốn chết, thật muốn nhìn biểu tình của bọn hắn lúc đó là cái dạng gì, thực sự rất tò mò!
Quân Mộ Khuynh cũng chưa từng nghĩ qua, mặc khoáng kia ở hội đấu giá lại bán được nhiều mỏ tinh như vậy, ba trăm vạn, chủ của Quang Minh thánh điện quả nhiên là có tiền, đã có tiền như thế, giúp đỡ người nghèo một chút cũng là phải, ai bảo nàng nghèo như vậy, tiền của Quang Minh thánh điện lại không có chỗ xài.
La Tắc yên lặng đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của nàng, trầm giọng nói, “Ngày mai nhớ phải mời khách.” Trời ạ! Ba trăm thủy tinh nâu, Quang Minh thánh điện hẳn là có nhiều tiền, coi như là trong khoảng thời gian ngắn hoàng thành tứ gia cũng không thể cầm ra nhiều thủy tinh nâu như vậy, có tiền như vậy, không hãm hại bọn họ, thì hãm hại ai a!
La Tắc đi tới bên cạnh, Lam Phong lại đi lên, khóe miệng tươi cười đã trở nên co quắp, “Khuynh nhi, đừng quên, ngày mai mời chúng ta đi chơi.” Quả nhiên người của Quang Minh thánh điện liền bị người hãm hại, hoàng thành tứ gia gì đó, bọn họ cũng thăm dò, nên nói như thế nào đây? Thánh Quang này có thể hay không tranh hơi quá, bọn họ căn bản là không muốn lấy vật này.
“…” Quân Mộ Khuynh lại lần nữa không nói gì.
“Khuynh nhi, ta cũng không nói cái gì, ngươi hiểu.” Hạ Trúc Thanh im lặng thở dài, lúc nào bọn họ cũng có thể hãm hại Quang Minh thánh điện ba trăm vạn thủy tinh nâu, cho dù có đem ba trăm vạn thủy tinh nâu kia ném xuống nước, bọn họ cũng hài lòng.
Hạng Võ sờ sờ mũi, vốn cũng muốn đi lên, nhưng nhìn đến ánh mắt sắc bén kia của Quân Mộ Khuynh, hắn dừng bước, mặc dù ăn tương đối quan trọng, nhưng hiện tại quan trọng nhất là cái mạng nhỏ của mình.
Hiểu sao? Nàng cái gì cũng không hiểu, chỉ có điều có thể hãm hại Quang Minh thánh điện một khoản, mời ăn cơm, để cho bọn họ chơi đùa một chút, cũng là việc nên làm, nếu không nhờ ba người bọn họ, chuyện đêm nay cũng sẽ không thuận lợi như thế, mời bọn họ cũng là chuyện nên làm.
Mặc Ngạo Tà đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, khóe miệng hơi giơ lên, lần này hắn cũng thật vui vẻ, không ngờ nhẹ nhàng như vậy liền hãm hại Quang Minh thánh điện một khoản, còn là một khoản rất lớn, nếu thánh chủ biết giá trị mặc khoáng cùng thủy tinh nâu ngang nhau, chỉ sợ là tức giận đến miệng muốn méo.
“Khách là phải mời, chơi cũng là chơi, chỉ có điều…” Âm thanh Mặc Ngạo Tà ở bên trong phòng vang lên mang theo vài phần lạnh lẽo.
Mọi ánh mắt đều nhìn về phía hắn, muốn nhìn một chút hắn có chủ ý gì hay sao.
“Chỉ có điều, tiền lần này mời khách, cũng là để Hạng Võ chi ra.” Mặc Ngạo Tà chỉ chỉ Hạng Võ lặng lẽ đứng bên cạnh, độ cong khóe miệng càng lớn.
“Được!” La Tắc là người đầu tiên đồng ý, khó có được để cho tiểu tử này ra một lần máu, thật đúng là không tệ, chủ ý này của Ngạo Tà thực sự là quá đúng, đặc biệt vô cùng đúng vậy!
Lam Phong tán thành gật gật đầu, “Ta cũng cảm thấy việc này được.” Để Khuynh nhi mời khách, còn không bằng để Hạng Võ mời, tiểu tử này bình thường dùng tiền cũng không biết so với bọn hắn nhiều hơn bao nhiêu, mời bọn họ ăn một bữa cơm, chơi một lần nữa, không tính là quá đáng.
Hạ Trúc Thanh đi tới chính giữa, cười ha ha nhìn Hạng Võ, “Tiểu đệ, lần này làm phiền ngươi, ngươi xem đêm nay các vị đại ca tiền đều dùng để mua đồ, chỉ một mình ngươi không có mua, không có ý tứ, không có ý tứ.” Hạ Trúc Thanh ngoài miệng mặc dù nói như vậy, thế nhưng nụ cười trên mặt, cũng không phải là như vậy, hắn thế nhưng rất tán thánh ý kiến này của Ngạo Tà.
Khóe miệng Hạng Võ co quắp, bọn họ nói chuyện, hắn là một câu cũng không có chen vào, thế nào đến cuối cùng, vẫn là kéo đến trên người hắn, việc này không công bằng, không công bằng!
“Vì sao lại là ta?” Hạng Võ vẻ mặt cầu xin, sớm biết ở Nam Ngưng học viện đợi thật tốt, lão nương làm chi lại gọi hắn trở về, nói cái gì hoàng đế xảy ra chuyện, hoàng đế đâu xảy ra chuyện, thời điểm hắn đi gặp hoàng đế, Hoàng Phục Linh còn cầm ý chỉ của hoàng đế đến đè ép hắn, trở về một cái chính là kết cục bi thương.
Hắn cần gì phải trở về, còn về gấp như vậy, như thế nào đi nữa cũng phải chờ tới khi Quân Mộ Khuynh rời đi mới trở về, như vậy hắn cũng sẽ không giống hôm nay thê lương như thế.
“Bởi vì ngươi nhỏ nhất a!” La Tắc nghiêm túc nói.
“Bởi vì ngươi đêm nay không tốn tiền.” Lam Phong bổ sung.
“Bởi vì là không thể nào để Ngạo Tà bỏ tiền.” Hạ Trúc Thanh tiếc hận nói, bọn họ cũng muốn để Ngạo Tà bỏ tiền, nhưng mà việc này nói không thực tế, suy nghĩ một chút thì tốt rồi, khỏi cần nói ra tới.
“…” Hạng Võ khóc không ra nước mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng thì không thể cứu mình sao? Tốt xấu gì đêm nay nàng cũng không công được ba trăm vạn thủy tinh nâu không phải sao, số tiền này có thể dùng rất lâu rồi, để cho bọn họ chơi một ngày, không đến một trăm thủy tinh nâu.
“Đừng nhìn ta, ta cũng không nói gì, từ đầu tới cuối chỉ là đứng ở chỗ này, chỉ có điều ta rất đồng ý cách làm của Mặc Ngạo Tà.” Để cho hắn đắc ý, để cho hắn đắc ý!
Gương mặt Lạc Du lạnh lùng, nhìn Hạng Võ, trong mắt mang theo vài phần đồng tình, ngay lúc Hạng Võ nhìn thấy hi vọng, Lạc Du lên tiếng, “Mặc dù ta không đành lòng, nhưng mà ta cũng không có cách nào, mọi người đều đồng ý.” Nói xong, Lạc Du nhún nhún vai, bước đi ra, mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt.
Kỳ thực loại cảm giác này rất tốt, nhân loại, rốt cuộc là có bộ dáng gì nữa, hắn đại khái biết một chút như vậy.
Quân Mộ Khuynh hai tay khoanh trước ngực, nhìn bóng lưng Lạc Du rời đi, không tệ, vẫn có tiến bộ, ít nhất biết chuyện tổn hại người nên làm như thế nào.
Hạng Võ chỉ vào bóng lưng Lạc Du rời đi, lớn tiếng mắng. “Ngươi rất không có lương tâm, để ta tiết kiệm một khoản làm gì, ta vừa mới quay về hoàng thành, muốn mấy ngày mới rời đi, ngươi để ta nhiều mua ít đồ mang đi Nam Ngưng học viện thì chết à?” Hắn trời sinh số khổ, chính là sinh sau mấy năm, liền suốt ngày bị mấy người bọn hắn bắt nạt, quá đáng, quá đáng!
“Ồ~ hóa ra ngươi trở về là có cái chủ ý này, không biết đồng học Hạng Võ, ngươi nói Long Thiên đại nhân nếu như biết, ngươi sẽ có dạng tổn thất gì?” Quân Mộ Khuynh chau chau đầu mày, lão đầu kia không lừa gạt Hạng Võ một khoản mới là lạ, người hoàng thành Hạng gia mua gì đó, sẽ kém sao?
Khóe miệng Hạng Võ co quắp một chút, hắn trước đây tại sao không có phát hiện, Quân Mộ Khuynh luôn luôn lạnh lùng như băng, cũng sẽ tổn hại người gặp mặt một lần, còn là loại tổn hại người chết không đền mạng, kỳ thực hắn đã sớm biết mới phải, một lần sảy chân để hận nghìn đời mà!
“Huynh đệ, cám ơn nhiều.” La Tắc đi tới bên cạnh Hạng Võ, nhiệt tình nói, trên mặt mang theo mỉm cười chậm rãi rời đi.
“Ta sẽ không nói cái gì.” Lam Phong xoay người rời đi, nhìn trên mặt hắn tươi cười càng sâu, đều biết lúc này tâm tình hắn rất tốt, không, vậy hẳn là vô cùng tốt.
Hạ Trúc Thanh lắc lắc đầu, đi theo, ba người bọn họ từ nhỏ đã thích tổn hại người, cho nên đối với việc này, ba người bọn họ ăn ý vô cùng.
“Ngạo Tà, ngươi cũng không giúp ta nói một chút.” Hạng Võ bắt được một cây rơm cuối cùng, hắn nếu không cầm mặc khoáng đi lên, bán được ba trăm vạn, lại mời bọn họ ăn một ngày, chơi một ngày, hắn căn bản cũng không đau lòng.
Mặc Ngạo Tà lắc lắc đầu, khóe miệng cũng có độ cong rõ ràng, “Chủ ý là ta ra, ngươi nói ta sẽ giúp ngươi sao? Khuynh Khuynh, chúng ta đi trước đi, đợi lát nữa Hạng đại thiếu gia, sẽ đi ra.” Tiểu tử này còn cùng trước đây giống nhau, chính là không nhớ lâu.
Nhìn bóng lưng Mặc Ngạo Tà rời đi, Quân Mộ Khuynh có chút nghi hoặc, hội đấu giá vẫn chưa hết, cứ như vậy rời đi, bọn họ không hiếu kỳ phía sau là có vật gì sao? Đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, bọn họ đều là người của hoàng thành tứ gia, muốn biết hôm nay hội đấu giá có thứ gì, đây còn không phải là chuyện dễ dàng.
“Quân Mộ Khuynh, ngươi cũng sẽ không vô tình như thế chứ?” Bộ dáng ảo não nhìn Quân Mộ Khuynh, Hạng Võ giống như là nhìn thấy ánh rạng đông, rốt cuộc có người biết hắn khổ.
“Hóa ra các ngươi sớm biết.” Quân Mộ Khuynh không trả lời Hạng Võ, bước đi ra ngoài.
Hạng Võ ngồi ở bên trong phòng, gió thổi qua một chút thê lương có vẻ vô cùng thê thảm, trên đầu còn phủ một tầng mây đen.
Hắn ngửa mặt lên trời thở dài, bọn họ làm chuyện như vậy là không đúng, là không chính đáng, đối một đứa nhỏ ra tay ác như vậy, là không đúng, bọn họ có biết hay không đòi hỏi đứa nhỏ!
Đáng tiếc hiện tại đã không ai nghe thấy lời nói trong lòng hắn, hắn chỉ có một mình ngồi ở chỗ này, ủ rũ cúi đầu rời đi.
Bị hãm hại, lần này bị hãm hại quá mức!
Mãi đến khi tất cả mọi người rời đi, mọi người mới phản ứng được, ba trăm vạn thủy tinh nâu, rốt cuộc là ai? Ba trăm vạn a!
Người của Quang Minh thánh điện coi trọng khối mặc khoáng như vậy, chẳng lẽ là có cái tác dụng lớn gì sao? Cũng không có nghe nói qua mặc khoáng có hiệu quả gì khác, thế nhưng nếu như không có, Quang Minh thánh điện dùng ba trăm vạn thủy tinh nâu đến mua một khối khoáng thạch, vậy quá không hợp lý, rất rất không hợp lý!
Trong lòng mọi người đều là một tia nghi hoặc, ánh mắt lạnh lùng của Thánh Quang ngẩng đầu liếc mắt nhìn cửa sổ đóng chặt, nắm tay hung hăng nắm chặt, trên mặt lại không có nửa điểm kích động.
Thánh Huy thở dài, thánh tử biết rất rõ ràng vật kia không đáng ba trăm vạn, vậy mà ra một cái giá trên trời như thế, từng ấy năm tới nay, mặc khoáng này sợ là vật phẩm đấu giá trước nhất, hy vọng có thể có chút dùng đến, ít nhất như vậy thánh tử cũng sẽ không bị mắng.
Thánh Quang chậm rãi đứng lên, đi tới cửa, hội đấu giá này hắn đã nhìn không được, cũng không có cái gì cần thiết để nhìn.
Thấy Thánh Quang rời đi, Thánh Huy vội vàng đuổi theo, chặt chẽ theo ở phía sau hắn, phía sau còn theo một đoàn hộ vệ, náo động kia, không thể so tới lúc nhỏ.
Hai người mới vừa mới đi ra khỏi cửa, liền nhìn thấy mấy người Mặc Ngạo Tà cũng đi ra, trên mặt còn không giấu được vui sướng.
“Mặc thiếu gia, không đợi hội đấu giá xong mới đi sao?” Thánh Quang trang trọng nói, trong giọng nói không có nửa điểm phập phồng, cho người cảm giác là, người thánh khiết nhất trong thiên hạ, nhưng chân chính tài ba không thánh khiết, cũng chỉ có người một nhà bọn họ Quang Minh thánh điện mới biết.
Mặc Ngạo Tà lạnh lùng nhìn Thánh Quang không có mở miệng, mắt cũng không có nửa điểm gợn sóng.
“Thánh tử cũng không phải không đợi hội đấu giá xong mới đi sao?” Trên mặt La Tắc nâng lên một nụ cười, chậm rãi đi tới trước mặt Mặc Ngạo Tà nói.
Hắn biết tính tình Mặc Ngạo Tà, tuyệt đối sẽ không đối với một người lạ nói nửa câu vô ích, chớ nói chi người lạ này còn là người của Quang Minh thánh điện, lần trước hắn nói, kia chẳng qua là vì tìm được mở miệng, hiện tại làm chi còn muốn để ý tới bọn họ?
Người của Quang Minh thánh điện không phải vẫn là làm như vậy sao!
Thần sắc Thánh Quang cứng đờ, lại lần nữa khôi phục bộ dáng bình tĩnh lãnh đạm kia, giống như bất cứ chuyện gì trên thiên hạ cũng không vi kỳ sở động vậy.
“Thánh điện còn có chuyện phải xử lý, qua mấy ngày chính là hội đấu giá của thánh điện, hi vọng đến lúc đó mấy vị có thể đến đúng giờ.” Nói thêm vài lời khách sáo, cũng không có ảnh hưởng cái gì, quan trọng nhất là, ngày đó mấy người bọn hắn có thể tới.
La Tắc gật gật đầu, chìa tay ra, “Nếu thánh tử có chuyện phải xử lý, vậy thì mời, chúng ta còn muốn đi dạo khắp nơi.” Thế này chính là không chào đón bọn họ.
“Không biết vị cô nương này là ai, thoạt nhìn có chút quen mắt.” Thánh Huy chậm rãi đi tới, mắt nhìn chằm chằm Quân Mộ Khuynh.
“Đây là bằng hữu của Hạng Võ ở Hạ Hàn thành.” La Tắc cười ha hả nói, vốn hắn còn muốn nói là đồng học, suy nghĩ một chút, thánh điện bọn họ nếu nói thánh tử, cũng là người của thánh điện, đã từng sống ở Nam Ngưng học viện, nói không chừng cũng nhận thức Khuynh nhi.
“Hạ Hàn thành?” Thánh Huy nghi ngờ nhìn Quân Mộ Khuynh, đi về phía trước một bước.
“Trưởng lão, ngươi muốn làm cái gì?” Mặc Ngạo Tà ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Thánh Huy, trong con ngươi màu mực lộ ra bất mãn thật sâu.
“Này… Mặc thiếu gia, chỉ là tại hạ cảm thấy cô nương này nhìn quen mắt, đến nhìn một chút có biết hay không, thất lễ.” Thánh Huy cười ha hả nói, người này hắn hình như đã thấy qua, rất giống người buổi sáng hôm nay, lúc vừa mới nhìn thấy nàng, tóc đỏ mắt đỏ, sau đó bọn họ nói là nàng ham chơi, hiện tại cũng không phải, bộ dáng còn có mấy phần thay đổi.
Khuynh Thành, chẳng lẽ là hắn nhận lầm người?
“Trưởng lão chẳng lẽ từng đi qua Hạ Hàn thành?” Mặc Ngạo Tà nhàn nhạt nói, trong mắt thoáng qua một tia châm chọc.
“Này không có.” Thánh Huy vội vàng trả lời, người của thánh điện là không thể tùy tiện đi ra ngoài, huống chi, hắn còn là trưởng lão thánh điện, mọi việc càng không cần chính mình động thủ, thánh tử đi ra ngoài rèn luyện, giống thánh chủ tăng thực lực của hắn vậy.
“Vậy là được rồi, Khuynh Thành hôm nay mới đến đây, chỗ ở ngày hôm nay, còn là Hồng Phong biệt viện của Lam Phong, trưởng lão có muốn hay không đi xem?” La Tắc cười nói, người của thánh điện thật đúng là cẩn thận, thà rằng giết nhầm, không thể bỏ sót.
Trên mặt Thánh Huy lập tức lộ ra một chút tươi cười, lắc lắc đầu nói, “Này cũng không cần, chỉ có điều mấy vị thiếu gia cũng nên biết, chuyện thánh điện muốn biết, không có gì không tra được.” Hắn nhất định phải điều tra ra, người buổi sáng hôm nay, có phải hay không là người trước mặt.
“Này đương nhiên.” La Tắc duy trì nụ cười trên mặt, ở trong lòng mắng, không hổ là chó săn nhiều năm của thánh điện, chuyện gì đều tính toán khôn khéo như vậy!
Thánh Huy nhìn Quân Mộ Khuynh, tay dưới tay áo đột nhiên chuyển động, nhưng là tay của hắn còn chưa đụng tới Quân Mộ Khuynh, liền bị một bàn tay to chặn lại, hai đạo ánh mắt lạnh như băng bắn thẳng đến, làm cho người không lạnh mà run.
“Trưởng lão đây là ý gì?” Mặc Ngạo Tà lạnh lùng hỏi, người của thánh điện lá gan càng lúc càng lớn! Dám ở trước mặt bọn họ đả thương người.
Thánh Huy thu hồi tay, hai tay để ở sau lưng, “Là Thánh Huy thất lễ.” Hắn vậy mà quên mất Mặc Ngạo Tà ở đây, Mặc Ngạo Tà vậy mà cũng sẽ quản việc này, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, thân phận người này quá khả nghi, bằng hữu Hạng Võ, Mặc Ngạo Tà vì sao lại quan tâm như vậy?
“Vô lễ không sao, nhưng mà trưởng lão nếu như làm bị thương vị cô nương này, Mặc gia liền đòi lại công đạo thật tốt.” Mặc Ngạo Tà lạnh lùng mở miệng, bình tĩnh đem tay thu hồi lại.
“Mặc gia công đạo?” Thánh Huy nghi ngờ nhìn Mặc Ngạo Tà, hắn đây là ý gì?
“Không có ý gì, mấy vị không phải còn có chuyện sao? Mời.” Mặc Ngạo Tà nhàn nhạt nói, không muốn mở miệng thêm nữa.
Thánh Quang nhìn Thánh Huy cùng mấy người bọn hắn có qua có lại, yên lặng mở miệng, “Trưởng lão, thánh điện còn có chuyện, ngài…”
Vừa rồi hắn cũng không ngờ rằng Thánh Huy lại đột nhiên xuất thủ, càng là không có nghĩ đến, Mặc Ngạo Tà lại lợi hại như vậy, ngay cả Thánh Huy xuất thủ cũng có thể chặn được, thảo nào thánh chủ lại coi trọng hắn, không chỉ có quang nguyên tố, hơn nữa còn là quang nguyên tố thiên tài!
“Chúng ta đi về trước.” Thánh Huy vội vàng đáp, hiện tại ở tại chỗ này cũng không có ý nghĩa gì, chờ hắn đem chân tướng tra ra được, vậy thì cái gì cũng rõ ràng, Hạng Võ đã trở về, thế nhưng hắn ở Hạ Hàn thành có bằng hữu?
Thánh Quang hướng mấy người này nhẹ nhàng gật đầu, phẩy tay áo bỏ đi, Thánh Huy theo thật sát phía sau, bạch y võ sĩ cũng lập tức đi theo.
“Các ngươi nhìn, người của thánh điện đắc ý như thế, rất quá đáng!” La Tắc tức giận nói, bọn họ dù gì cũng là hoàng thành tứ gia, thế nhưng cũng không cần xem sắc măt thánh điện bọn hắn đi!
“Trở về đi, ở đây không có chuyện của chúng ta.” Hạ Trúc Thanh thở dài nói, hoàng thượng cũng phải cho bọn hắn ba phần mặt mũi, bọn họ đương nhiên cảm thấy mình rất giỏi, huống hồ người của Quang Minh thánh điện, so với hoàng đế càng được lòng dân, muốn bọn hắn làm sai cái gì, để hoàng đế khó xử, vậy bọn họ sai lầm rất lớn.
Quân Mộ Khuynh nhìn bóng lưng Thánh Huy rời đi, chân mày vừa nhíu cũng không có buông lỏng, nàng có loại trực giác, Thánh Huy này nhất định là có hoài nghi với nàng.
“Người Thánh điện đến đây làm gì?” Hạng Võ nhìn Thánh Quang bọn họ chậm rãi rời đi, trong lòng có chút lo lắng, chẳng lẽ là chuyện mới vừa rồi bị vạch trần? Việc đó không thể a, mặc khoáng còn chưa có trên tay bọn họ mới đúng.
“Còn có thể làm cái gì, không phải là muốn ra oai phủ đầu, để ngươi sau ngày hôm nay, tham gia hội đấu giá đúng giờ.” Bốn người bọn họ hình như là không có trễ quá đi?
“Cứ như vậy a, ta còn tưởng rằng bọn họ là tới tìm các ngươi tính sổ.” Hạng Võ thở phào nhẹ nhõm, không có là tốt rồi, không có là tốt rồi.
“Màn kịch này còn muốn tiếp diễn, người Quang Minh thánh điện vì được lòng dân, vì tín ngưỡng của bách tính, chắc sẽ không chủ động xuất thủ.” Mặc Ngạo Tà đạm mạc nói, coi như là xuất thủ, vậy có phải hay không quang minh chính đại xuất thủ, Quang Minh thánh điện làm bao nhiêu chuyện, chỉ có chính bọn họ mới biết.
“Khuynh nhi đang suy nghĩ gì?” Lam Phong chú ý tới ánh mắt Quân Mộ Khuynh, nghi ngờ hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]