Xe ngựa chạy quanh một vòng hoàng thành xong, Quân Mộ Khuynh thở dài, sớm biết xa như vậy, nàng sẽ không đi, còn không bằng đợi ở Hồng Phong biệt viện ngắm hồng phong.
Mới vừa đi xuống xe ngựa, Quân Mộ Khuynh sửng sốt, nàng đen mặt, chỉ chỉ phía trước, “Chỗ này không phải là rất gần Hồng Phong biệt viện sao?” Rõ ràng gần như vậy, còn phải ngồi xe ngựa, còn phải chạy một vòng lớn quanh hoàng thành, đầu óc hắn bị hỏng rồi à!
“Đúng là rất gần.” Mặc Ngạo Tà chậm rãi đi xuống, không biết lúc nào đã thay một bộ quần áo khác, trong mắt cũng một mảnh lạnh băng.
“Vậy tại sao…”
“Phô trương.” Hai chữ lạnh lùng phun tới, Quân Mộ Khuynh thiếu chút nữa bị té nhào, phô trương! Làm nhiều trò như vậy, chính là vì phô trương!
“Khuynh Thành cô nương, bên trong hoàng thành vốn gần nhau, quý tộc đi ra ngoài, sẽ ở trong hoàng thành đi một vòng, đây là quy định.” Nhu Tâm nhu hòa nói, trên mặt đã khôi phục nụ cười.
Quy định! Quân Mộ Khuynh thiếu chút nữa nhảy dựng lên mắng to, quy định chó má, hai ba bước là có thể đến nơi, cuối cùng lại phải đi nửa canh giờ, chính là vì phô trương, chính là vì quy định, quý tộc có phải hay không ăn no rửng mỡ, lúc nào cũng phải phô trương!
“Có thể vào được rồi.” Mặc Ngạo Tà xoay người lạnh lùng nói, cứ như là một người hoàn toàn khác so với vừa rồi vậy.
Quân Mộ Khuynh khẽ hừ một tiếng, sải bước đi vào, phô trương, quy định! Nàng đến nhìn xem quý tộc bọn họ còn có bao nhiêu kiểu, nàng rốt cuộc biết vì sao trời còn chưa có tối, Mặc Ngạo Tà sẽ tới đón nàng, chính là vì phô trương, vậy hắn làm gì không đem phô trương đi hết, rồi mới tới đón nàng.
“Ngạo Tà, lần đầu tiên thấy ngươi tới sớm như vậy.” Âm thanh trêu tức của La Tắc ở sau lưng vang lên.
Mặc Ngạo Tà không nói gì, chậm rãi xoay người, liền nhìn thấy La gia đã tới một người là La Tắc, cũng đi xe ngựa giống vậy, xem ra, cũng là mới vừa phô trương trở về.
“Oa! Hai người các ngươi hôm nay thế nào đến sớm như vậy, chẳng lẽ mặt trời hôm nay là mọc từ phía tây.” Hạng Võ ngạc nhiên đi tới trước mặt hai người, trên mặt tràn đầy tươi cười, khóe mắt quét về phía Quân Mộ Khuynh liếc mắt một cái, vốn là hắn còn muốn chào hỏi, nghĩ nghĩ, để không bại lộ thân phận của nàng, vẫn là bỏ qua.
La Tắc khóe miệng hơi giơ lên, “Ngươi thấy được mặt trời?”
“Không có.” Hạng Võ thành thực lắc lắc đầu, “Nhưng mà, hôm nay ban ngày nhìn thấy.”
“…” La Tắc lại lần nữa không nói gì, tiểu tử này, đánh không lại bọn hắn, nhưng công phu khua môi múa mép này, hắn lợi hại nhất!
“Ta đã nói rồi, La Tắc nhất định sẽ bị Hạng Võ gài bẫy.” Âm thanh ôn nhuận từ phía sau vang lên, mọi người quay người lại, liền nhìn thấy Lam Phong mặc một bộ y phục màu lam bước chậm đi tới, trên mặt vẫn là nụ cười như ánh mặt trời.
Hạ Trúc Thanh bĩu môi, nhiều năm như vậy, La Tắc cái gì cũng thắng Hạng Võ, chỉ là đấu võ mồm, chưa từng thắng nổi.
“Này! Các ngươi có thái độ gì, tiểu tử này không phải là mồm mép lợi hại một chút, nếu không, ngươi để ta cùng hắn đánh một trận, xem ta có đánh cho hắn phải gọi nương không!” La Tắc không phục kéo tay áo, chỉ vào Hạng Võ nói.
Hạng Võ liếc mắt nhìn La Tắc, vẻ mặt nghiêm túc lắc lắc đầu, “Hôm nay ta không phải đến đánh nhau, ngươi xem các ngươi một chút, để lại ấn tượng xấu cho mỹ nhân, vị cô nương này, tại hạ Hạng Võ, nhưng ngàn vạn lần không được thích ta, ta sẽ xấu hổ.” Hạng Võ ưu nhã đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, rất quân tử nói, nhưng lời nói ra, lại làm cho người trực tiếp muốn đi lên đánh một trận.
Khóe miệng Quân Mộ Khuynh không ngừng co quắp, qua rất lâu, nàng mới kéo ra một nụ cười, lúc này nàng không thể không bội phục Nhu Tâm, rõ ràng tức giận như vậy, nhưng vẫn là phải có bộ dáng vẻ mặt mỉm cười, nàng cực kỳ thống khổ mới kéo ra một nụ cười, còn dễ nhìn như vậy, thực sự là không dễ dàng.
“Công tử nói đùa.” Quân Mộ Khuynh nói mấy chữ này, cơ hồ là cắn răng nói ra được, nàng rất lo lắng mình không cắn răng, sẽ một quyền đánh ra.
Hạng Võ nhìn thấy băng hàn trong mắt Quân Mộ Khuynh, ngượng ngùng lui xuống, sờ sờ trán, mới phát hiện mình đã đầu đầy mồ hôi.
La Tắc lúc này cũng làm bộ mới phát hiện Quân Mộ Khuynh, kinh ngạc đi tới trước mặt nàng, “Cô nương, tại hạ là La Tắc, ngươi vì sao lại cùng Mặc Ngạo Tà cùng đi, chẳng lẽ…” Nói xong La Tắc còn rất ái muội nhíu nhíu mày.
Quân Mộ Khuynh hai tay nắm chặt, mỉm cười đối mặt nhìn La Tắc, bọn họ từng người một, tốt, không tệ, trình diễn không tệ, thiên phú rất tốt.
Lam Phong nhẹ nhàng chắp tay, “Lam Phong, đây là Hạ Trúc Thanh.” Hắn cũng không muốn chọc giận Khuynh nhi, đến lúc đó chỉ có bọn họ chịu.
“Khuynh Thành!” Quân Mộ Khuynh đã cảm giác được chính mình không thể nhịn được nữa, nhưng nghĩ đến bọn họ cũng là vì mình, trong lòng bình tĩnh không ít, nụ cười trên mặt cũng càng lúc càng ôn hòa.
Ba người rối rít gật đầu, khóe mắt đã bắt đầu co quắp, bởi vì bọn họ đích thực là không nhịn được.
“Khuynh Thành!” Hạng Võ bỗng nhiên đi tới trước mặt Quân Mộ, vẻ mặt có chút khẩn trương, tất cả mọi người tò mò nhìn về phía Hạng Võ, cái này cũng bao gồm người của gia tộc khác ở hoàng thành, bọn họ đều dừng bước lại, tò mò nhìn về phía Quân Mộ Khuynh.
Khuynh Thành! Người cũng như tên, quả nhiên là người cũng như tên a!
“Ngạo Tà thiếu gia, đây chẳng lẽ là thiếu phu nhân tương lai, giới thiệu cho chúng ta một chút cũng tốt a!” Mấy người vẫn muốn nịnh bợ người Mặc gia, nhao nhao góp lời, lộ ra nụ cười dối trá, Mặc Ngạo Tà cho tới bây giờ cũng chưa có mang nữ tử nào đi ra ngoài, hiện tại dẫn theo nữ tử này, nói không phải thiếu phu nhân, bọn họ thật sự là không nghĩ ra cái khác.
Mặc Ngạo Tà không có mở miệng, chỉ là lẳng lặng đứng ở tại chỗ, hắn cũng không thể nói, nếu như nói, một đao của Khuynh Khuynh, cũng không biết ở chỗ nào.
Vốn còn muốn qua đây vuốt mông ngựa, thấy Mặc Ngạo Tà vẫn lạnh lùng đối đãi, sắc mặt ngượng ngùng, cũng nhao nhao đi vào bên trong, bọn họ đâu dám ở chỗ này xem chuyện vui, hoàng thành tứ gia, còn có người thừa kế sau này của Hạng gia đều ở đây, bọn họ làm sao dám tùy tiện đắc tội.
Nhu Tâm đứng ở bên cạnh Quân Mộ Khuynh, nhìn bọn họ từng người đi qua, đều liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, nụ cười trên mặt lại bắt đầu không được tự nhiên.
“Các ngươi muốn ở chỗ này thảo luận sao?” Mặc Ngạo Tà nhìn mắt từng người, lúc nhìn Quân Mộ Khuynh, ở sâu trong ánh mắt còn mang theo mỉm cười.
Quân Mộ Khuynh hướng mặt qua một bên, không nhìn Mặc Ngạo Tà, mục đích của hắn đã đạt, điều kiện kia nàng cũng làm xong rồi, sau này nàng cùng Mặc Ngạo Tà không còn thiếu nợ nhau! Nửa điểm quan hệ cũng không có!
“Đi thôi, ta đã sớm đặt một gian phòng, Nhu Tâm, vừa nãy đi qua Mặc phủ, bá mẫu hình như đang tìm ngươi.” Lam Phong mỉm cười nói, biểu tình trên mặt, không ai có thể nghi ngờ được, nụ cười chân thành như vậy, sao có thể nói dối được.
Chân chính cũng chỉ có mấy người bạn chí cốt của hắn mới biết được, lời này vừa nói ra liền biết không thật, nếu như phu nhân muốn tìm Nhu Tâm, đã sớm tìm, hơn nữa, phu nhân rất thích Nhu Tâm, cũng ngầm đồng ý chuyện của nàng cùng Ngạo Tà, chỉ có điều Ngạo Tà là vẫn không có phản ứng, cũng không biết hắn có biết hay không lòng của mỹ nhân, có hiểu hay không lòng của mỹ nhân.
Nhu Tâm gật gật đầu, cúi xuống, “Vậy Nhu Tâm đi về trước.” Nhu Tâm vẫn cảm thấy kỳ quái, lúc này phu nhân tìm nàng làm cái gì, nhưng mà trong mấy người, Lam Phong thiếu gia chắc là sẽ không nói dối.
“Ừ.” La Tắc nghẹn cười, đưa mắt nhìn Nhu Tâm rời đi.
“Đi thôi.” Hạ Trúc Thanh chỉ chỉ bên trong, trước khi đi ra ngoài, vị trí của bọn họ, bọn họ đã sớm biết, còn đặt vị trí nào, hội đấu giá đều biết tứ thiếu bọn họ có gian phòng dành riêng cho mình, Nhu Tâm cảm thấy Lam Phong có thể tin, nàng đâu biết, trong bốn người bọn họ, lời của Lam Phong, là không đáng tin nhất!
Quân Mộ Khuynh không nói gì, lẳng lặng đi theo phía sau mấy người, bảy người vừa đi vào, toàn trường liền khiếp sợ, hoàng thành tứ thiếu, thiếu gia Hạng gia, hôm nay vậy mà đều tới, hơn nữa càng khó tin được chính là, bên người thiếu gia Mặc gia còn có một nữ tử, nữ tử này không phải Nhu Tâm, mà là một người bọn họ chưa từng gặp qua.
Còn có đứng phía sau cô gái kia là một người mang mặt nạ bạc, hắn theo sát ở phía sau nữ tử, càng giống như là hộ vệ, tiểu thư này có lai lịch gì, vậy mà có thể cùng hoàng thành tứ thiếu còn có thiếu gia Hạng gia đứng chung một chỗ.
“Ngạo Tà!” Mạc Tuyết Lan vui mừng chạy đến trước mặt Mặc Ngạo, nàng cũng biết Ngạo Tà hôm nay nhất định sẽ tới nơi này, chỉ có điều năm người bọn hắn sẽ đi đủ như thế, Hạng Võ không phải là ở Nam Ngưng học viện sao? Sao có thể đột nhiên trở về, còn có đột nhiên xuất hiện nữ tử này, nàng là ai, đi một người lại tới một người, thật không biết xấu hổ!
“Mạc đại tiểu thư, hôm nay chúng ta cùng Ngạo Tà có chuyện trọng yếu, gian phòng Mạc gia ở nơi đó, mời.” La Tắc đi tới trước mặt Mạc Tuyết Lan, hắn bình thường vẫn không ưa Mạc Tuyết Lan, không chỗ nào không có mặt, hình như địa phương nào cũng có thể nhìn thấy nàng vậy.
Mạc Tuyết Lan đen mặt lại không dám phát tác, bọn họ nói có chuyện trọng yếu, chẳng lẽ là cùng nữ nhân này nói chuyện phiếm sao? Cái gọi là chuyện trọng yếu của bọn họ là cái gì? Chẳng lẽ ngay cả nàng cũng không thể sao?
Mặc Ngạo Tà cũng không thèm nhìn Mạc Tuyết Lan một cái, nâng bước tiến về hướng cầu thang đi đến, cái hướng kia, chính là trung tâm hội đấu giá, là nơi có thể nhìn thấy tất cả mọi nơi ở hội đấu giá, chỗ đó chính là vị trí giành riêng cho hoàng thành tứ thiếu bọn họ, không ai tranh giành với bọn họ, đương nhiên cũng không có ai dám đi giành.
Bảy người bước qua mặt Mạc Tuyết Lan, không ai để ý tới nàng, Lạc Du cũng lười nhìn cô gái trước mắt.
Bảy người mới vừa đi vào trong phòng, còn chưa tới kịp ngồi xuống, dưới lầu liền truyền đến âm thanh ầm ĩ.
“Thánh tử đến, không nghĩ hôm nay thánh tử sẽ tới nơi này.” Âm thanh hưng phấn làm cho Quân Mộ Khuynh không khỏi hiếu kỳ, người gọi là thánh tử này, là ai, có thể để cho bọn họ hưng phấn như thế.
“Ở đây.” Mặc Ngạo Tà đi tới trước cửa sổ đóng chặt, nhẹ nhàng đẩy ra, âm thanh ầm ĩ trở nên lớn hơn, Quân Mộ Khuynh chậm rãi đi qua, cúi đầu nhìn xuống dưới hội đấu giá, nhưng mà người tới, càng làm cho nàng kinh ngạc không thôi.
“Hắn tại sao lại ở chỗ này!” Quân Mộ Khuynh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Mặc Ngạo Tà, những người khác nàng có lẽ ảnh hưởng sẽ không quá sâu sắc, chỉ là người này, đó là người ở trong tửu lâm ở Phù Thủy trấn khiêu chiến nàng sao, là Trì Lâm, hắn thế nào lại là thánh tử!
Mặc Ngạo Tà nhíu mày, hiển nhiên không ngờ rằng Quân Mộ Khuynh biết Trì Lâm, “Hắn là thánh tử thánh điện, gọi là Thánh Quang, nghe nói hắn là thánh tử duy nhất của Quang điện không có quang nguyên tố, từ nhỏ đã rời thánh điện, gần đây mới trở về.” Nàng đã gặp qua Thánh Quang.
“Thánh Quang?” Quân Mộ Khuynh thì thào tự nói không phải Trì Lâm, gọi Thánh Quang!
“Vậy hắn có phải hay không là thủy nguyên tố?” Quân Mộ Khuynh lãnh đạm hỏi, nếu như Thánh Quang chính là Trì Lâm, thân phận của nàng, rất có thể đã bị hắn biết! Đáng chết, nàng vì sao lại bỏ qua một mối nguy hiểm như thế, đây là so với Lôi gia nguy hiểm lớn hơn nữa.
Mặc Ngạo Tà gật gật đầu, trong mắt lóe ra nghi hoặc, nàng là làm sao mà biết được, chuyện này, bọn họ cũng là vừa mới biết.
“Khuynh nhi, ngươi rất lợi hại, chúng ta cũng là mới vừa mới nhận được tin tức, nói Thánh Quang là thánh tử duy nhất của thánh điện không phải quang nguyên tố, nghe nói là có quan hệ với thánh chủ, mới có thể ngồi lên vị trí thánh tử, chỉ có điều hắn là gần đây mới trở về, không có ai biết hắn đi chỗ nào.” La Tắc kinh ngạc nói, mọi người cũng không biết thánh tử này không ngờ Khuynh nhi lại biết.
Thánh Quang hình như là cảm giác được có người đang nhìn lén, hắn chậm rãi ngẩng đầu, hướng trước cửa sổ nhìn, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Mặc Ngạo Tà đón nhận đôi mắt kia, đương nhiên Quân Mộ Khuynh cũng sẽ không trốn tránh, quang minh chính đại quan sát người gọi Thánh Quang kia, không sai, đó chính là Trì Lâm, hắn vậy mà lại là người của thánh điện, thánh điện muốn tìm một người, có thể hay không là mình, nếu người kia là mình, Trì Lâm vì sao không nói ra.
“Ta chỉ là cùng hắn đánh một trận mà thôi.” Quân Mộ Khuynh thu hồi ánh mắt, chậm rãi đi tới ghế dựa lớn ngồi xuống, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi.
“Ặc…” La Tắc thoáng cái không biết nên nói cái gì, hình như người Khuynh nhi quen biết, đều là trước cùng nàng đánh một trận, sau đó mới quen, đây là cách thức quen biết gì.
“Khi đó, hắn gọi là Trì Lâm.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, bất kể là lý do gì, nàng cũng phải đi gặp Thánh Quang này một lần, nhìn hắn rốt cuộc có mục đích gì!
“Trì Lâm!” Hạng Võ bỗng nhiên đứng lên, đi nhanh hướng trước cửa sổ đi đến, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, trên mặt cũng thoáng qua kinh ngạc, Thánh Quang gì chứ, là Trì Lâm! Nhưng hắn vì sao lại biến thành thánh tử, chẳng lẽ đoạn thời gian này ở Nam Ngưng học viện không nhìn thấy hắn, hắn chính là trở về làm thánh tử Quang Minh thánh điện sao?
“Ngươi cũng biết?” La Tắc không rõ, thế nào thành thánh tử Thánh Quang, không đúng, Trì Lâm, làm sao hai người bọn họ đều biết.
“Trì lâm là người của Nam Ngưng học viện, là thiên tài thủy nguyên tố, chỉ có điều hắn vẫn giấu giếm thực lực của mình.” Mặc Ngạo Tà đạm mạc nói, bên trong đôi mắt, vẫn yên lặng như trước, trên mặt cũng không có tâm tình gì khác, hoặc là cũng có tâm tình khác, chỉ là đã bị che khuất.
Hạ Trúc Thanh đem đầu dời về phía Mặc Ngạo Tà, “Ngạo Tà, ngươi là làm sao mà biết được, chuyện ở Nam Ngưng học viện ngươi cũng có thể tra được?” Nam Ngưng học viện hắn cũng không dám đi thăm dò, Ngạo Tà cũng dám đi, bội phục bội phục, thật lợi hại, ngay cả Long Thiên đại nhân cũng không sợ, thật là làm cho người ta kính phục.
“Vậy nếu là hắn với ngươi đánh một trận, nên đoán được thân phận của ngươi, vậy tại sao…” Thánh điện đối với người có tóc đỏ mắt đỏ khẩn trương như vậy, Trì Lâm không có khả năng không biết.
Quân Mộ Khuynh nhớ đến lúc đó mình là lấy thân phận Xích Quân cùng hắn đánh nhau, nàng bỗng nhiên cả kinh, chẳng lẽ khi đó, Trì Lâm cũng đã biết thân phận của mình, lần đánh nhau kia, chẳng qua là vì thăm dò thực lực của nàng, nhìn xem nàng có bao nhiêu bản lĩnh?
Nàng vậy mà luôn xem thường hắn, nếu không phải là hôm nay thấy hắn, sau này thân phận của mình bị vạch trần, hoặc là bị người giết, còn không biết là chuyện gì xảy ra.
“Vậy ngươi vì sao lại biết Khiết Nhã?” La Tắc lại lần nữa hiếu kỳ, những thứ này đều là bọn họ vừa mới lấy được tin tức, hình như Khuynh nhi đã sớm biết vậy.
“Cùng nàng đánh một trận.” Quân Mộ Khuynh trầm giọng nói.
Mọi người lập tức trầm mặc không nói gì, nàng lúc nào có thể không đánh nhau?
“Vậy ngươi cùng hắn là tại sao biết?” La Tắc chỉ chỉ Lạc Du, không phải là lại đánh một trận đi?
“Lúc ta biết hắn không có đánh nhau, sau khi biết xong mới đánh nhau.” Quân Mộ Khuynh vô tình chỉ chỉ Lạc Du, những thứ này cũng không phải là nàng lựa chọn là được rồi, Trì Lâm, đó là hắn vì Nam Ngưng học viện ra mặt, mình mới ra tay, Khiết Nhã nàng là muốn thử xem thực lực của mình, còn Lạc Du, đó là hắn không phục nàng, hơn nữa bọn họ căn bản cũng không tính là đánh một trận.
“May mắn may mắn!” La Tắc thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo bọn họ không phải đánh một trận mới quen biết, hoặc là biết sau còn đánh một trận.
“May mắn cái gì?” Quân Mộ Khuynh chau chau mày.
“Không có gì, chỉ là vui mừng chúng ta không phải đánh một trận mới quen biết.” La Tắc cười nói, may mắn không phải.
“Kỳ thực ta ngoại trừ cùng hai người bọn họ tương đối quen biết, Khiết Nhã, Trì Lâm, bọn họ ta cũng chỉ là thấy qua một lần.” Cũng không dùng thân phận Quân Mộ Khuynh quen biết, Khiết Nhã, tiểu nha đầu kia, giống như là chưa từng đi vào trần thế vậy, không phải nói người của thánh điện cũng không thánh khiết, chuyện gì cũng làm, vậy tại sao Khiết Nhã lại không giống?
Mặc Ngạo Tà đi tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh ngồi xuống, hai mắt nhìn chằm chằm mặt của nàng, ánh mắt thâm trầm, làm cho người ta nhìn không thấu nàng đang suy nghĩ gì.
“Ngạo Tà, ngươi làm sao vậy?” Lam Phong mỉm cười hỏi, chẳng lẽ bọn họ cũng muốn đánh một trận sao? Kia khỏi phải nói cũng biết, Ngạo Tà thắng chắc, thực lực của hắn, ngay cả mấy người bọn hắn cũng không biết.
“Không có việc gì.” Mặc Ngạo Tà lạnh lùng thu hồi ánh mắt, không nhìn Quân Mộ Khuynh nữa.
“Đúng rồi, ngươi vừa nghe thấy hai chữ Khuynh Thành, vì sao lại kinh ngạc như vậy?” La Tắc đột nhiên nhớ lại chuyện đã xảy ra ở cửa, tò mò nhìn về phía Hạng Võ, hắn kinh ngạc như vậy làm cái gì? Hai chữ Khuynh Thành cùng hắn hình như không có một chút quan hệ mới phải.
Hạng Võ bỗng nhiên đứng lên, đi tới chính giữa mấy người, “Ta có thể không kinh ngạc sao? Khuynh Thành, đó không phải là Khuynh Thần sao!” Hắn cũng là vừa mới phát hiện.
“Khuynh Thần thì thế nào?” Hạ Trúc Thanh cũng nghi ngờ, hai chữ này không trêu chọc hắn đi?
“Các ngươi không phải học sinh Nam Ngưng học viện đương nhiên không biết, Nam Ngưng học viện có một thiên tài, người nọ gọi là Hàn Ngạo Thần, cái người Hàn Ngạo Thần, là Thần, các ngươi suy nghĩ một chút, Khuynh, kia là cái gì?” Không phải là Khuynh Thần sao, đây cũng vừa khéo. (Vâng, Khuynh Thần chính là ghép 2 tên Quân Mộ Khuynh với Hàn Ngạo Thần, cũng mệt cho Thần ca bày trò. À, tới đây các bạn đã biết Mặc Ngạo Tà là ai rồi chứ hả. Haha.)
Quân Mộ Khuynh sửng sốt một chút, nàng cho tới bây giờ không nghĩ qua phương diện này, trong đầu Hạng Võ rốt cuộc là cái gì, vì sao vô duyên vô cớ lại nghĩ tới những thứ này, thật hay!
“Hàn Ngạo Thần?” Ba người đều liếc lẫn nhau, bọn họ thật đúng là không có nghe nói qua ba chữ Hàn Ngạo Thần, dù gì bọn họ đã từng có tên trên phong vân bảng, cũng không có nghe nói qua Hàn Ngạo Thần này.
“Các ngươi đương nhiên là không có nghe đã nói, đó là bởi vì ba người các ngươi tự cho là xuất chúng, bị người ta giẫm nát dưới lòng bàn chân cũng không biết.” Hạng Võ lành lạnh nói, trong mắt còn mang theo khinh bỉ, để cho bọn họ biết đến chuyện này, thì không phải là chuyện Nam Ngưng học viện.
“Cái gì, không có khả năng!” La Tắc mạnh đứng lên, hắn dù gì cũng là ở trên hơn trăm người, sao có thể bị người ta đạp xuống.
“Đúng rồi, ta vẫn quên nói cho các ngươi biết, Hàn Ngạo Thần, hắn ấy, hắn vào học viện điểm số là hoàn toàn mười một phân.” Hạng Võ đắc ý nói, Hàn Ngạo Thần mặc dù có điểm đáng ghét, thế nhưng còn là giúp hắn không nhỏ,.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]