“Ai dám ngăn ta giết súc sinh này…” tên lính đánh thuê ngẩng đầu lên, khi hắn thấy dung mạo quen thuộc kia lập tức la lớn: “Tốt! Rốt cuộc cũng tìm được ngươi! Ngươi có biết bọn ta tìm người vất vả đến thế nào không?” khuôn mặt hắn đột nhiên hưng phấn hẳn.
Quân Mộ Khuynh sửng sốt, nhanh như vậy liền nhận ra nàng sao? Chẳng lẽ người của Long Vũ dong binh đoàn có hỏa nhãn kim tinh?
“Ta không quen ngươi.” Quân Mộ Khuynh hất tay tên kia ra, tên kia lập tức bị đẩy lui mấy bước, nàng nhanh chóng ôm Hỏa Liêm, rời đi.
“Người đâu, mau tới đây, yêu nữ làm thiếu gia bị thương đang ở đây, mau tới.” ai ngờ được, việc đầu tiên tên kia làm sau khi hoàn hồn chính là la làng lên.
Làm thiếu gia bị thương? Lúc này Quân Mộ Khuynh mới nhớ tới, ngày đó chính mình đã đánh Ngân Tử, cái này đúng là không đi tìm phiền phức thì phiền phức lại tự động tìm đến.
Quân Mộ Khuynh thở dài, mang theo Hỏa Liêm đi ra ngoài chính là một cái phiền phức, nó chính là kẻ mang phiền tới.
“Meo!” Hỏa Liêm bi ai nhìn Quân Mộ Khuynh, ủy khuất vô cùng, như đang muốn nói, chủ nhân, chuyện này ta oan uổng a, là người kia đem nó ném đi, còn người thì là ngươi đánh.
Trong nháy mắt, Quân Mộ Khuynh lập tức bị bao vây ở giữa, tất cả bọn họ đều lộ ra nụ cười bỉ ổi, mắt dâm tà nhìn nàng, nàng vừa định quay đi thì liền nghe thanh âm của Ngân Tử.
“Cô nương, sao lại đi nhanh thế, lần trước ngươi cởi quần áo ta, thế nào lại cứ thế mà đi vậy?” Ngân Tử cười ha hả nói, chỉ có hắn mới biết, giờ hắn chỉ muốn đem người trước mặt chà đạp, giày xéo, băm thây vạn đoạn.
Làm cho hắn chịu tủi nhục lớn như vậy, lúc về còn bị cha mắng.
Quân Mộ Khuynh chậm rãi xoay người, nhìn Ngân Tử, vừa định mở miệng nói, thì Lạc Anh Ninh đã len vào trong, đi tới bên cạnh nàng, chỉ thẳng vào mặt Ngân Tử quát.
“Nàng là người của Huyết Nguyệt dong binh đoàn, Ngân Tử, ngươi muốn gây xung đột giữa hai dong binh đoàn sao?” Dù gì bọn họ cũng là người trong thập đại dong binh đoàn, không biết sau này còn phải hay không, nhưng ít ra bây giờ vẫn còn, nếu làm lớn đến lính đánh thuê công xã, bọn họ cũng không sợ.
“Huyết Nguyệt dong binh đoàn?” Ngân Tử nghiến rang nghiến lợi nói Thanh Hỏa dong binh đoàn, Huyết Nguyệt dong binh đoàn, hai dong binh đoàn này sớm muộn cũng sẽ bị người Lôi gia tận diệt.
“Đúng vậy. Còn nữa, ngươi còn dám bắt nạt muội muội ta, Huyết Nguyệt dong binh đoàn vẫn là thập đại dong binh đoàn, ngươi muốn ồn ào lên lính đánh thuê công xã, chúng ta cũng không sợ.” Lạc Anh Ninh kéo Quân Mộ Khuynh, bảo hộ nàng ở sau lưng, hoàn toàn xem mình là đại tỷ.
Ngân Tử cũng chần chừ, Lạc Anh Ninh nói không sai, dù Huyết Nguyệt dong binh đoàn có yếu cũng vẫn là thập đại dong binh đoàn, thập đại dong binh đoàn cũng có hiệp nghị chung, tất cả đều chung sống vui vẻ, không bên nào được phép chủ đồng khơi mào, bằng không nhất định sẽ trục xuất khỏi thập đại dong binh đoàn, mà người gây ra chuyện cũng sẽ vĩnh viễn không được đăng kí lính đánh thuê nữa.
“Mấy hôm trước, nàng làm ta bị thương, ngươi chắc là không biết, chuyện này ta đi thưa lên lính đánh thuê công xã, là chuyện bình thường.” Ngân Tử giảo hoạt cười, sẹo trên mặt lộ ra, lộ ra vẻ bỉ ổi.
Mấy lính đánh thuê vây quanh cũng châm chọc nhìn, các nàng không nhìn lại mình đang ở tình huống nào sao? Người của Long Vũ dong binh đoàn dễ chọc sao? Huyết Nguyệt dong binh đoàn mấy ngày nữa sẽ không còn là thập đại dong binh đoàn, Long Vũ dong binh đoàn thì không, họ có Lôi gia ủng hộ, nói không chừng có thể đứng ở vị thứ ba.
Trong lòng Quân Mộ Khuynh xẹt qua một dòng nước ấm, nàng chậm rãi đi ra: “Mấy hôm trước ta đánh ngươi, vẫn chưa phải là người của Huyết Nguyệt dong binh đoàn, hôm nay mới phải.” Quân Mộ Khuynh lộ ra một nụ cười, có Huyết Nguyệt lệnh ở đây, ai dám không tin?
Trong lòng Ngân Tử có chút luống cuống, đột nhiên nghĩ tới, hôm nay mình ở lính đánh thuê công xã cả ngày, nếu nữ nhân này ở đây, sao hắn lại không biết?
“Hừ, ngươi có biết, cả ngày hôm nay ta đều ở lính đánh thuê công xã, ngươi đăng kí lúc nào chứ?” Nàng cứ ngụy biện đi, sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay hắn, hắn nhất định sẽ cho nàng biết tay.
Ngân Tử vừa dứt lời thì bọn người vây quanh cũng cười to, công tử nhà bọn họ cả ngày hôm nay đều ở lính đánh thuê công xã, nàng nói hôm nay đăng kí chính là nói dối, nàng cũng dám nói, đúng là ngu ngốc.
“Ai nói là ta đăng kí lính đánh thuê? Mỗi thập đại dong binh đoàn đều có lệnh bài đúng không? Vậy Long Vũ lệnh với các ngươi có ý nghĩa gì?” Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực, khóe miệng khẽ cong, Hỏa Liêm nằm trên vai nàng cũng lộ ra vẻ khinh bỉ.
“Đương nhiên…” Ngân Tử đột nhiên cả kinh. Tên Lý Cổ Nguyệt kia lại đem Huyết Nguyệt lệnh giao cho nha đầu này?
“Hiểu là tốt!” Lạc Anh Ninh vui vẻ, nàng đắc ý nhìn Ngân Tử, Huyết Nguyệt lệnh, đại biểu cho thân phận ở Huyết Nguyệt dong binh đoàn, không cần đăng kí cũng vẫn là người của Huyết Nguyệt dong binh đonà, dong binh đoàn sẽ không đơn giản đem lệnh bài cho người khác, bởi vì lệnh bài đó tương đương với toàn bộ dong binh đoàn.
Ngân Tử trợn mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, cứ như vậy, cứ như vậy? Vậy nỗi nhục của hắn phải làm sao?
Người của Long Vũ dong binh đoàn cũng trợn mắt, bọn họ thèm muốn nhìn Quân Mộ Khuynh, lệnh bài tốt như vậy lại đem cho một tiểu nha đầu, muốn biết, chỉ cần có lệnh bài là có thể yêu cầu dong binh đoàn làm bất cứ chuyện gì, còn là vô điều kiện, không cần lý do, bất cứ chuyện gì đều phải làm theo, ngay cả đội trưởng cũng không thể cãi lời, một lệnh bài tốt như vậy, nha đầu này thật tiện nghi.
Dù sau này Huyết Nguyệt dong binh có không còn là thập đại dong binh đoàn nữa, nhưng ai biết có ngày nào đó họ khôi phục lại không? Biết đâu còn mạnh hơn trước, hơn nữa, dù họ có giải tán thì Huyết Nguyệt lệnh vẫn còn nguyên giá trị, lính đánh thuê thuộc Huyết Nguyệt dong binh đoàn cũ, khi nhìn thấy vẫn phải tuân lệnh vô điều kiện.
Quá cẩu huyết! Nha đầu này, cái tiểu nha đầu này sao có thể có được Huyết Nguyệt lệnh?
Quân Mộ Khuynh nhìn mấy lính đánh thuê đang tiếc hận, thở dài lắc đầu: “Không có ý tứ, thứ này ở trên tay ta, các ngươi muốn sao?” Lệnh bài đỏ rực đôt nhiên xuất hiện ở trên tay Quân Mộ Khuynh.
Nhìn thấy lệnh bài đỏ rực kia, tất cả mọi người đều thèm nhỏ dãi, chỉ cần chiếm được nó, Huyết Nguyệt dong binh đoàn sẽ ở trong tay bọn họ, cần gì ở đây làm nô tài cho người khác.
“Hỏa diễm!” nhìn mấy cánh tay vươn tới, Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, những đốm lửa vô tình từ giữa tuôn ra, đốt cháy đen mặt bọn người xung quanh, có vài người không kịp dập, tóc cũng cháy đen thui, y phục cũng bị đốt thành vụn.
“A!” Ngân Tử nhìn thấy ngọn lửa kia vội vàng cong chân chạy, hắn không muốn trần truồng chạy nữa đâu.
Thấy Ngân Tử đi rồi, mấy lính đánh thuê đứng tại chỗ cũng nhao nhao bỏ đi, bọn họ không muốn bị giống công tử ngày hôm đó đâu, hôm đó là tửu lâu, người không nhiều lắm, nhưng giờ là đường cái, nếu như bị lột như thế, còn mặt mũi nào nữa.
Người vây xem xung quanh cũng sửng sốt, Ngân Tử cứ thế mà chạy? Ngọn lửa kia lợi hại đến vậy sao? Hắn chỉ mới nhìn thấy liền nhanh chân chạy mất, bọn họ tới giờ chưa từng thấy hắn có tốc độ nhanh đến vậy.
“Phốc!” Lạc Anh Ninh cười khúc khích, quay đầu nhìn Quân Mộ Khuynh: “Tiểu Khuynh, ngươi làm sao làm được thế? Ngươi chỉ đem hỏa nguyên tố phát ra, còn chưa ngưng tụ đấu kỹ, hắn cứ thế mà sợ?” Quá vui, chưa bao giờ nàng thấy bộ dáng đó của Ngân Tử, thực sự quá đã.
“Không có gì.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt trả lời, nàng sẽ đem chuyện ngày hôm đó nàng đốt sạch quần áo của Ngân Tử kể ra sao? Đương nhiên là không.
“Ngươi không sợ bọn họ tới tìm người gây rối sao? Người của Long Vũ dong binh đoàn toàn là bọn vô sỉ.” Thanh âm băng lãnh vang lên, trong đầu Quân Mộ Khuynh thoáng qua một khuôn mặt.
“Ngươi là ai?” Quân Mộ Khuynh nhìn người đối diện đang đi tới, người này cùng Lãnh Hải Đường có chút giống giống.
“Lãnh Hải Đào.” Lãnh Hải Đào lạnh lùng giới thiệu, ở Dong Binh trấn, lần đầu tiên có người không biết hắn, tiểu nha đầu này từ đâu tới vậy?
“Lãnh Hải Đường?” Quân Mộ Khuynh nghi ngờ hỏi.
“Ngươi biết hắn?”
“Không tính là quen biết, có điều hắn từng uy hiếp ta.” Quân Mộ Khuynh cười lạnh nhìn Lãnh Hải Đào cao hơn mình nửa người, vẻ mặt tự đắc.
“Nha đầu, ngươi có biết ta là ai không?” Lãnh Hải Đào lạnh lùng hỏi.
“Tại sao phải biết?” Nàng vừa tới, trừ Thanh Hỏa dong binh đoàn, còn có Huyết Nguyệt dong bình đoàn, những cái khác chưa từng nghe tới, đương nhiên, Long Vũ dong binh đoàn cũng có được tính là có biết đi, toàn là phiền phức, sao có thể biết được họ Lãnh này chứ.
Lãnh Hải Đào nhìn Quân Mộ Khuynh, một lúc sau, trên tay xuất hiện một lệnh bài hoa tuyết màu trắng: “Này tặng cho ngươi, coi như là bồi thường việc hắn uy hiếp ngươi.”
Quân Mộ Khuynh còn chưa kịp phản ứng, lệnh bài lạnh như băng liền xuất hiện ở trên tay nàng, không biết là do chủ nhân trước của nó vốn lạnh hay là do bị đặt ở chỗ lạnh, một cỗ lạnh giá truyền đến.
Lạc Anh Ninh há hốc miệng, kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, chỉ chỉ lệnh bài trên tay nàng, nửa ngày cũng không nói được một câu.
Người vây xem thiếu chút nữa là trật khớp cằm. Đây là bánh ở trên trời rụng xuống hay sao vậy trời?
Dựa vào! Nha đầu này cũng quá tốt số đi. Có Huyết Nguyệt lệnh đã đành, giờ còn có thêm Tuyết Hồng lệnh nữa.
Người ta phải sống sao a~!
Có hai tấm lệnh bài trong tay, có nghĩa là, sau này nàng có thể tùy ý ra lệnh cho hai dong binh đoàn làm bất cứ chuyện gì, coi như muốn quyết liệt với lính đánh thuê công hội, cũng phải chấp hành.
Ông trời ơi, có phải ngươi bị mù rồi không? Sao lại để cho một tiểu nha đầu cầm trong tay hai lệnh bài?
“Sao vậy?” Quân Mộ Khuynh không nhìn rõ người xung quanh cằm đều muốn trật khớp hết rồi, hiếu kỳ.
Lạc Anh Ninh nuốt nuốt nước miếng, chỉ chỉ vào lệnh bài trong tay Quân Mộ Khuynh, hít sâu một hơi, run rẩy nói: “Tiểu Khuynh, ngươi thật không biết người vừa rồi là ai sao?”
“Tại sao ta phải biết?” Vẫn là câu nói ấy, dù là thần cũng không thể biết được tất cả mọi người a, lệnh bài của dong binh đoàn rất quan trọng, tại sao Lãnh Hải Đào lại đưa nó cho nàng? Chẳng lẽ trên thiên hạ thật sự có chuyện của trời cho sao? Nàng không tin, có điều, nếu đã cho nàng, thì nàng sẽ nhận lấy, nói không chừng sau này sẽ có chỗ cần dùng tới.
“…” Lạc Anh Ninh không biết phải nói gì, tiểu Khuynh không biết thật: “Đó là đội trưởng của Tuyết Hồng dong binh đoàn, hắn là một người lạnh lùng, luôn luôn độc lai độc vãng, là một dong binh đoàn trong thập đại dong binh đoàn.” Sao nàng lại không biết chứ.
“À, giờ thì biết rồi.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, nhìn hai tấm lệnh bài trong tay, trực tiếp ném vào trong không gian mặt, đột nhiên nàng nhớ ra, hình như Doãn đại ca cũng đã từng cho nàng một tấm lệnh bài, là màu xanh…
Nàng dụng ý thức dò xét trong không gian mặt một chút, sau đó mới nhìn thấy khối lệnh bài màu xanh nằm ở một góc, nhìn nhìn một chút rồi trực tiếp đem hai khối lệnh bài kia đặt ở bên cạnh.
“Ngươi…”
“Phốc!” Đây tuyệt đối không phải tiếng cười của Hỏa Liêm mà là tiếng thổ huyết của mấy người đứng ở xung quanh.
Mẹ nó! Nàng cũng không thèm nhìn xem nó là gì sao? Nó là Tuyết Hồng lệnh và Huyết Nguyệt lệnh đó, có thể ra lệnh cho cả hai dong binh đoàn, nàng cứ thế mà ném vào trong nạp giới sao.
Nàng có được bình thường không vậy? Nếu bình thường thì vật được người ta xem là bảo bối, nàng lại cứ thế mà tùy tiện ném vào trong nạp giới.
Lạc Anh Ninh vẻ mặt đần cả ra.
Quân Mộ Khuynh nhíu mày, nàng rất bình tĩnh mà, mấy người này thế nào lại như thế?
Lệnh bài của dong binh đoàn, người khác không dễ gì mà có được, người có được một tấm đã là quá may mắn rồi, thế mà một mình nàng lại có tới hai tấm, chính xác là ba tấm, nàng còn có gì phải lo nữa, ai mà nghe biết được, nhất định sẽ thổ huyết mất.
“Chúng ta trở về thôi.” Lạc Anh Ninh kéo cánh tay Quân Mộ Khuynh, về thôi, giờ không phải lúc kinh ngạc, ở đây có nhiều người như vậy, cũng biết công dụng của lệnh bài này, nếu để cho người có tâm địa xấu xa nhìn thấy, phiền lớn, có nhiều đồ tốt cũng đưa tới họa sát thân a.
Quân Mộ Khuynh vô cùng phối hợp đi theo, nàng đương nhiên biết hai tấm lệnh bài trong tay nàng là một cái phiền phức, sở hữu lệnh bài, có thể ra lệnh cho cả một dong binh đoàn, Lãnh Hải Đào kia không biết tại sao lại làm thế, lần đầu tiên gặp đã đem lệnh bài giao cho nàng, còn nói là bồi thường, Lãnh Hải Đường và Lãnh Hải Đào là quan hệ như thế nào?
Người trên đường đều dại ra nhìn Quân Mộ Khuynh và Lạc Anh Ninh vội vã rời đi, trong lòng rất muốn cướp lệnh bài trên tay Quân Mộ Khuynh, nhưng không có gan làm, sợ trộm gà không được mà còn bị mất nắm gạo, không những không cướp được lệnh bài, người kia lại báo cho Tuyết Hồng dong binh đoàn và Huyết Nguyệt dong binh đoàn, cái này thì khỏi sống.
Chuyện Quân Mộ Khuynh có được hai tấm lệnh bài rất nhanh được truyền đi trong Dong Binh trấn, lọt vào trong tai người của Lôi gia, một nam tử thô thiển vẻ mặt giận dữ, đấm mạnh lên bàn, cái bàn lập tức nát vụn.
“Đại nhân bớt giận.” người đứng bên cạnh cũng căng thẳng, hắn không ngờ sẽ phát sinh ra chuyện này.
“Bớt giận? Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Xích Quân thì không tìm được, hiện tại lại để cho một đấu kỹ sư nho nhỏ có được hai tấm lệnh bài dong binh đoàn, hai khối, là hai khối đó ngươi biết không?” Nam tử giận dữ quát, một Huyết Nguyệt dong binh đoàn, bọn họ không thèm để vào mắt, nhưng giờ lại thêm một Tuyết Hồng dong binh đoàn nữa.
Nam tử đứng bên cạnh, thấp giọng thì thầm: “Ta cũng muốn có, nhưng người ta không cho, biết sao được.” Hai tấm lệnh bài, đồng nghĩa với việc sau lưng có hai dong binh đoàn chống đỡ.
“Câm miệng!” nam tử giận thét lớn, hắn muốn, chính hắn cũng muốn. Nhưng người ta sẽ dễ dàng cho bọn hắn sao? Cũng không biết tên đấu kỹ sư kia có vận may gì mà có thể có được hai khối.
“Lôi Vân đại nhân, không nên tức giận, Huyết Nguyệt dong binh đoàn giờ chỉ là không khí mà thôi.” Thanh âm giễu cợt truyền đến từ ngoài cửa, Lôi Vân lập tức đứng dậy, vẻ tức giận trên mặt không thay đổi, nhưng có thêm vài phần khiêm tốn.
“Hội trưởng, giữ Huyết Nguyệt dong binh đoàn lại là một mối họa, hơn nữa, đấu bài danh, biết đâu bọn họ không bại?” Lôi Vân trầm giọng nói, kéo Huyết Nguyệt dong binh đoàn xuống vẫn là kế tốt nhất, mấy năm nay, vậy mà không thể diệt được bọn họ.
Vương Thái Bảo đi tới ghế lớn trước mặt Lôi Vân, mỉm cười ngồi xuống: “Lôi Vân đại nhân hà tất phải giận dữ làm gì, hiện tại có một cơ hội rất tốt, có thể làm cho Huyết Nguyệt dong binh đoàn vĩnh viễn biến mất, đấu kỹ sư kia, còn có cả Lạc Ưng Hùng, Lạc Anh Ninh, đều sẽ chết.”
“Sao?” Lôi Vân tò mò nhìn Vương Thái Bảo.
“Hiện đang có một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, người nhận chỉ có một con đường chết, chúng ta để cho Huyết Nguyệt dong binh đoàn nhận là được rồi.” Vương Thái Bảo cười ha hả, muốn Huyết Nguyệt dong binh đoàn không còn tồn tại trên thế giới này nữa, quá đơn giản.
Lôi Vân cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó phất tay một cái: “Nhiệm vụ kia Huyết Nguyệt dong binh đoàn không thể nhận, ngay cả Thanh Hỏa dong binh đoàn cũng không dám nhận, bọn họ sao dám chứ?” Huyết Nguyệt dong binh đoàn hiện không có đủ người, bọn họ nhất định sẽ không ngu ngốc đi nhận một nhiệm vụ nguy hiểm như vậy.
Vương Thái Bảo không cho là đúng lắc lắc đầu, thần bí nói: “Lôi Vân đại nhân, ngươi có biết hiện Huyết Nguyệt dong binh đoàn thiếu nhất là cái gì không?” Có Lôi gia, hắn không tin, vị trí phó hội trưởng của hắn, không thể không đổi.
“Không biết.” Hắn chỉ mới tới đây mấy ngày, sao biết Huyết Nguyệt dong binh đoàn thiếu nhất là gì.
“Tài nguyên, bọn họ hiện tại, so với dong binh đoàn bình thường còn nghèo hơn, nhiệm vụ này dù nguy hiểm, nhưng vì dong binh đoàn, Lạc Ưng Hùng nhất định sẽ đi, cho dù có phải bỏ mạng, hắn cũng không muốn dong binh đoàn hắn bị giải tán.” Vương Thái Bảo nói như nắm rõ tất cả, hắn đảm nhiệm chức phụ phó đoàn trưởng lính đánh thuê công xã bao nhiêu năm, phó đội trưởng dong binh đoàn nào mà hắn không biết chứ, Lạc Ưng Hùng nhất định sẽ đi.
Lôi Vân nhíu mày: “Vậy nếu bọn họ hoàn thành được nhiệm vụ, không phải chúng ta sẽ tiền mất tật mang sao?” ai biết Huyết Nguyệt dong binh đoàn có thể hoàn thành được nhiệm vụ này không?
“Lôi Vân đại nhân cũng đã nói Thanh Hỏa dong binh đoàn cũng không dám tiếp nhiệm vụ, bọn họ không nhận là vì biết, nhận đồng nghĩa với chết, mà Lạc Ưng Hùng nhất định sẽ không nghe Lý Cổ Nguyệt ngăn cản, đặt mạng sống của hắn để nhận nhiệm vụ này.” Chỉ cần hắn dám tiếp nhận, còn sợ không giết được hắn sao? Dù cho nhiệm vụ không giết được hắn, vẫn còn người mà bọn họ phái đi.
“Nếu Hội trưởng nói vậy thì ta cũng an tâm, Lôi gia hứa hẹn, chỉ cần Lôi gia nắm được công xã lính đánh thuê, ngươi nhất định sẽ là Hội trưởng lính đánh thuê công xã, cái tên hội trưởng thích chơi trò mất tích kia, nhất định sẽ biến mất vĩnh viễn trên thế giới này.” Nói xong Lôi Vân ngửa mặt lên trời cười to, khi đó, Quân gia, Phong gia, Lôi gia bọn họ cũng sẽ không thèm để vào mắt.
“Tạ Lôi Vân đại nhân.” Vương Thái Bảo cười ha hả nói, hắn đã nói mình là hội trưởng, nhất định sẽ trở thành sự thật.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]