Edit: ZiQuân Mộ Khuynh nằm ở trên lưng Hỏa Liêm, mắt nhìn lên bầu trời, không biết đang suy nghĩ gì, Hỏa Liêm yên lặng đi vể phía trước, cũng khônghỏi gì nhiều, Chi Chi bất kể là chuyện lớn nhỏ gì xảy ra, giấc ngủ củanó mới là hàng đầu, ma hạch ở đây nó không được ăn, vậy thì nó đi ngủ.
“Xú nha đầu, ngươi đã đi đâu?” thanh âm lo lắng ở phía trước độtnhiên vang đến, Quân Mộ Khuynh giật mình ngồi dậy, nhảy xuống khỏi lưngHỏa Liêm.
“Ách… Ta… Ta đi giáo huấn Phong Khải.” Quân Mộ Khuynh cúi đầu thầmthì, ở trước mặt đại ca và nhị ca, nàng càng lúc cảm giác mình thật ấutrĩ, giống như bây giờ, nàng cứ như là một đứa nhỏ phạm lỗi, cúi đầu chờ người lờn trách phạt.
Quân Tâm thấy bộ dáng này của Quân Mộ Khuynh, cũng không nỡ mắng gìnữa, Khuynh nhi đã lớn rồi: “Ngươi vì ta mà đắc tội với người của ThánhThú sơn, sau này sẽ rất…” Bản thân hắn là triệu hoán sư, không cần sợnhững người trên Thánh Thú sơn, nhưng nàng thì khác, hiện nàng không thể ngưng tụ đấu kỹ được nữa.
Quân Mộ Khuynh ngẩng đầu, nhìn Quân Tâm cười nói: “Ta biết là ngươisẽ không mắng ta mà, ngươi yên tâm, ta không sao đâu, dù người của Thánh Thú sơn đều đến hết đây, ta cũng không sợ, đi, về thôi.” Nói xong, nàng kéo tay Quân Tâm quay về, nụ cười vô cùng ngọt ngào, cùng với cái người vừa mới giáo huấn Phong Khải xong quả thật có thể xem là hai người khác nhau.
Quân Tâm thở dài, cũng không nói thêm gì nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-ngu-thu-su/3098963/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.